Thẩm Tiêu biết mình nói sai, vội vàng chuyển lời, nói rằng ý hắn không phải vậy, hắn chỉ cảm thấy ta và Thẩm Chiêu không hợp nhau.
Tóm lại, ý hắn là bây giờ ta chỉ có một con đường duy nhất, đó là theo hắn trở về làm Vương phi của hắn.
Ta cười lạnh: “Thẩm Tiêu, ta không hiểu vì sao ngươi còn muốn dây dưa với ta, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta với ngươi, với cái nhà họ Hứa đó đã sớm một đao cắt đứt, nếu các ngươi còn dây dưa với ta, đừng trách ta không khách sáo!”
“Minh Vãn…”
“Thẩm Tiêu nghe cho rõ, ta Hứa Minh Vãn giờ không còn gì ràng buộc, nếu dồn ta đến bước đường cùng, cho dù có phải liều mạng này, ta cũng không để các ngươi giẫm đạp lên ta nữa!”
Mang theo cơn giận dữ quay về trướng của mình, Thẩm Chiêu lại đang ở đó.
Thấy ta vào cửa, hắn đứng dậy bước đến trước mặt ta: “Chuyện giấy hòa ly đợi ta hồi kinh sẽ giúp nàng xử lý.”
Ta đối diện với ánh mắt của Thẩm Chiêu, trong lòng không khỏi cảm thán, bọn họ là huynh đệ ruột, tại sao lại khác nhau đến vậy?
Thẩm Chiêu là người hành động, hắn chưa bao giờ hứa hẹn điều gì, nhưng luôn làm tốt mọi việc.
Ngược lại, Thẩm Tiêu hứa với ta quá nhiều, nhưng cuối cùng lại làm tổn thương ta thậm tệ.
Nhưng có một câu Thẩm Tiêu nói đúng, ta và Thẩm Chiêu… chắc cũng không có tương lai, đúng không?
Con đường ta chọn, định sẵn là chúng ta không thể đi cùng nhau.
Hắn là Thái tử, cuối cùng vẫn phải trở về kinh thành.
Còn ta, sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng bước chân của mình.
Ta cười lắc đầu: “Điện hạ không cần bận tâm về chuyện này, đôi phụ mẫu của Hứa gia vì Hứa Minh Ngọc nhất định sẽ ép Thẩm Tiêu bỏ ta, kẻ xấu, cứ để bọn họ làm đi.”
Ta hiểu Thẩm Tiêu, hắn bề ngoài có vẻ nghiêm túc lạnh lùng, nhưng nội tâm lại rất do dự.
Vì vậy, dù ban đầu hắn kiên quyết muốn cưới Hứa Minh Ngọc, nhưng sau khi ta rời đi, hắn sẽ đầy cảm giác tội lỗi và không nỡ với ta.
Ban đầu ta quyết định rời đi, thực ra cũng ôm theo tâm lý này.
Ta đã đánh cược một ván, cược rằng Thẩm Tiêu sau nhiều năm đối với ta không phải không có tình cảm, cược rằng sau khi ta rời đi, Hứa gia cũng không thể đạt được điều họ muốn.
Quả nhiên, ngay khoảnh khắc Thẩm Tiêu xuất hiện ở quân doanh, ta biết mình đã thắng cược.
Bởi vì Thẩm Tiêu dù muốn cưới Hứa Minh Ngọc, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc lung lay vị trí chính thê của ta.
Chỉ cần hắn có suy nghĩ này, thì sự tồn tại của ta sẽ luôn khiến người nhà Hứa gia khó chịu.
Bọn họ đã làm ta khó chịu nhiều như vậy, ta làm thế này cũng không quá đáng, đúng không?
13
Kinh đô truyền tin, bảo Thẩm Chiêu và Thẩm Tiêu trở về sớm.
Chưa đợi đến lúc xuân về hoa nở, dường như cảm nhận được tâm trạng không mấy tốt của chúng ta, ngày họ lên đường tuyết đã rơi dày.
Thẩm Chiêu vẫn đang căn dặn công việc, Thẩm Tiêu lại đỏ mắt nhìn ta.
Hắn muốn ta cùng hắn trở về, nói chỉ cần ta theo hắn về, hắn sẽ đáp ứng mọi điều.
Ta không còn lạnh lùng như trước, mà mắt đỏ hoe cúi đầu: “Vương gia… phải bảo trọng sức khỏe.”
Ta không trực tiếp từ chối lời hắn, nhưng bộ dạng này của ta, ai nhìn vào cũng thấy như là nhẫn nhịn chịu đựng.
Ta gọi hắn là Vương gia như trước, điều này làm ánh mắt Thẩm Tiêu bừng sáng.
Hắn định nắm tay ta, ta lại lùi về phía sau: “Chuyện đã đến nước này, Vương gia về chăm sóc tốt cho tỷ tỷ, chúng ta… kiếp này không có duyên.”
Thần sắc Thẩm Tiêu trở nên phức tạp, hắn chăm chú nhìn ta, cuối cùng nói một câu bảo ta đợi tin tức của hắn.
Trong lòng ta cười lạnh, ta nhất định sẽ đợi để nghe tin tốt từ các người.
Xe ngựa của Thẩm Tiêu khởi hành trước, tiễn hắn rời đi, ta mới quay lại nhìn Thẩm Chiêu.
Vẻ mặt trên ta chợt buông lỏng, có chút ngại ngùng nhìn hắn.
“Thật là một yêu tinh.”
Ta tưởng Thẩm Chiêu sẽ giận, nhưng không phải.
Hắn giơ tay sửa lại tóc mai cho ta: “Với hắn là diễn trò, với ta thì sao?”
“Điện hạ sáng suốt, không dám.”
Thẩm Chiêu cười khẽ, rồi khoác lên người ta chiếc áo hồ cừu dày: “Chăm sóc bản thân tốt, ta sẽ sớm trở về.”