VẠN QUÂN TÂM

4


Ngày đó ta không nhớ mình đã rời khỏi Đông cung như thế nào, chỉ biết rằng từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Chiêu ta đều phải tránh xa.

 

“Ngẩn người cái gì?”

 

Giọng Thẩm Chiêu truyền đến, thân thể ta giật mình, lúc này mới phản ứng lại đã bị hắn dẫn vào trướng hỏi chuyện.

 

Không giống như khi còn trẻ dại, vài năm không gặp, hắn đã lột xác thành một vương giả thực sự.

 

Một thân hắc y không giận tự uy, khí thế tuyệt đối không thua kém hoàng đế, thậm chí còn thêm vài phần sát khí.

 

“Ta đang hỏi ngươi, ngươi chạy đến đây làm gì?”

 

Thẩm Chiêu đứng trước mặt ta, thân hình cao lớn che kín ánh nến.

 

Ta dịch sang bên cạnh một chút, nói một câu “không nơi nương tựa, nên đến đây”.

 

Ta không tin hắn không biết chuyện xảy ra ở kinh đô, vì vậy cũng không cần giải thích.

 

“Ngươi thật là hồ đồ!”

 

Thẩm Chiêu trầm giọng quát một câu, ta lại giật mình.

 

Hắn bắt được động tác của ta: “Ngươi sợ cô?”

 

Nỗi sợ khi còn nhỏ, thật sự không dễ dàng tiêu tan.

 

Một lát sau, hắn xoay người ngồi xuống bên án thư: “Đây không phải chỗ cho ngươi giở trò, ngày mai cô sẽ sắp xếp người đưa ngươi về kinh đô.

 

“Ta không về.”

 

Ta đáp lại chắc nịch, dù rằng ta sợ hắn, nhưng vẫn phải kiên trì với nguyên tắc của mình.

 

Đã đến đây, ta sẽ không lùi bước.

 

Thẩm Chiêu dường như không ngờ ta lại kiên định như vậy, hắn nhìn ta một hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Nếu đã như vậy, thì đừng hối hận.”

 

Nửa canh giờ sau, ta từ doanh trại của Thẩm Chiêu bước ra.

 

Linh Thiển đang chờ ta, thấy ta ra liền vội vàng chạy tới: “Làm ta sợ c.h.ế.t khiếp, điện hạ có làm khó ngươi không?”

 

Ta lắc đầu: “Điện hạ nói để ta sáng mai theo các ngươi đến doanh trại y dược.”

 

Đôi mắt Linh Thiển lập tức mở to: “Nơi đó ngoài thương binh thì chỉ có dân lưu lạc, để ngươi đến đó làm gì?”

 

Ta khoác tay Linh Thiển: “Ta đến đây vốn không phải để hưởng phúc, thế này là tốt rồi.”

 

5

 

Ta nghĩ, có lẽ Thẩm Chiêu muốn ta biết khó mà lui.

 

Bởi vì sáng hôm sau, khi ta theo đội ngũ y sĩ đến doanh trại y dược, dù rằng đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

 

Dẫu cho ta ở kinh đô cảm thấy mình khổ đau vạn phần, nhưng đứng trước những thương binh và dân lưu lạc này thì lại quá nhỏ bé.

 

Trong thoáng chốc, ta hiểu câu nói của Thẩm Chiêu.

 

Nơi này không phải chỗ cho ta giở trò trẻ con.

 

Hắn nói không sai, những tranh đấu ở hậu viện và tình cảm nam nữ của ta, ở đây thật không đáng để nhắc tới.

 

Nhưng ta vẫn không hối hận vì đã lựa chọn như vậy, nơi này khiến ta cảm thấy mình được cần đến, chứ không phải như lúc ở kinh đô, khắp nơi đều bị xem là công cụ.

 

Ta nhanh chóng thích nghi, theo Linh Thiển học việc, rất nhanh có thể tự mình xử lý một số vết thương nhỏ.

 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, từ tiểu thư quyền quý ngày nào ta đã trở thành Hứa cô nương ở doanh trại y dược.

 

Mọi người đều rất yêu mến ta, có lẽ là vì ta tính tình dịu dàng, lại hay cười, không ít đứa trẻ thậm chí không thấy ta là không chịu uống thuốc.

 

Ta mỗi ngày mặc trang phục đơn giản, từ sáng sớm bận rộn cho đến tối ngả đầu vào gối là ngủ ngay.

 

Đã lâu lắm rồi ta không nghĩ đến những người ở kinh đô kia nữa.

 

Nhìn thấy ta như vậy, Linh Thiển nói không biết mang ta đến đây có phải là quyết định đúng đắn hay không.

 

Nàng nói lẽ ra ta phải là vương phi cao cao tại thượng, sao lại đến nơi này chịu khổ làm chi?

 

Ta biết nàng thương xót ta, nhưng ta thực sự không cảm thấy đây là chịu khổ.

 

Vì mỗi ngày ta đều chìm đắm trong những lời khen ngợi của mọi người, ở nơi này ta không phải là thiên kim nhà họ Hứa, ta chính là ta, là Hứa Minh Vãn, là người được mọi người cần đến.

 

Linh Thiển thấy ta dù khổ nhưng vẫn kiên định, liền cười trêu chọc, nói nếu cứ thế này nàng sẽ không cho ta về nữa.

 

Về sao?

 

Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện về.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.