VÀO MÙA HOA RƠI GẶP ĐƯỢC CHÀNG

1


(Văn án)

 

Vệ Hành trở thành phế nhân, đường tỷ không muốn lấy hắn chịu khổ, bèn lợi dụng sơ hở trong hôn ước, đẩy ta lên kiệu hoa thay thế.  

 

Nào ngờ về sau, Vệ Hành phục hồi, lại ra chiến trường g.i.ế.c giặc lập công, được phong làm trấn quốc Đại tướng quân. Còn ta, từ một kẻ bị người đời chê là ngốc nghếch, bỗng chốc trở thành nhất đẳng quý phu nhân của kinh thành.  

 

Một ngày nọ, đường tỷ vác hành lý đến Vệ phủ, gục trước cổng, vừa khóc vừa trách, nước mắt lã chã:  

 

“Người vốn nên gả cho chàng là ta. Năm đó chính tiện nhân này đòi lên kiệu hoa thay thế—”

 

Vệ Hành không hề để tâm, ôm ta từ xe ngựa xuống, không buồn liếc nàng một cái:  

 

“Phu nhân nhà ta không thích ồn ào, xin cô nương đứng xa ra một chút.”

 

01

 

Vệ Hành và đường tỷ Thẩm Nhược Dao từ nhỏ đã có hôn ước.

 

Họ một người ở tây bắc xa xôi, một người chưa từng rời kinh thành, dẫu cả năm khó gặp mặt một lần, nhưng tháng nào cũng trao đổi thư từ, hằng năm đều đổi tranh vẽ. Hai người cũng có thể xem là tâm đầu ý hợp.

 

Vệ gia nhờ chiến công vang dội mà quyền thế lên như nước. Mọi người đều nói Vệ thiếu tướng cưới công chúa quận chúa cũng chẳng có gì quá đáng, nhưng hắn vẫn trung thành với hôn ước, chưa bao giờ d.a.o động. Đây cũng là chuyện ai ai cũng biết ở khắp kinh thành.

 

Vậy mà mối lương duyên tưởng chừng khó ai chia cách ấy lại xảy ra biến cố vào hai năm trước.

 

Cha và hai thúc phụ của Vệ Hành lần lượt hy sinh trên chiến trường, ngay cả hắn cũng suýt mất mạng, chỉ vớt vát được một mạng trở về.

 

Đến cả gã giữ cửa của hậu viện Thẩm phủ cũng biết, thiếu tướng quân phong độ năm xưa nay không thể đứng dậy được nữa. 

 

Khi Vệ Hành được đưa về kinh, đường tỷ từng đến thăm hắn một lần, sau đó trở về liền khóc lóc ôm sợi lụa trắng, bắt thúc phụ đến từ hôn. Nhưng ngay cả ta cũng hiểu, Vệ phủ năm đó đã giúp đỡ chúng ta, mới có hôn ước này. Nay Vệ gia không còn người, nếu thúc phụ đến từ hôn thì chẳng phải là bất nghĩa hay sao?

 

Đạo lý mà ta hiểu rõ này, thúc phụ đương nhiên cũng thấu hiểu. 

 

Hôm đó, ta lại đào mất khóm hoa yêu thích của đường tỷ, bị thẩm mẫu phạt quỳ trước chính đường. 

 

Thúc phụ không biết đã nói gì với đường tỷ, chỉ thấy nàng đang đòi sống đòi chết, liền nhìn ta một lúc, rồi thôi không làm loạn nữa.

 

Sau đó, thúc phụ nghiêm túc bảo với ta rằng, trong hôn thư của Vệ gia chỉ ghi “nữ tử Thẩm gia”. Đường tỷ Thẩm Nhược Dao là nữ tử Thẩm gia, và ta, Thẩm Nhược Ngu, cũng là nữ tử Thẩm gia. Gả cho Vệ Hành ít nhất còn là phu nhân tướng quân, nếu không gả, thì ta sẽ phải lấy con trai của  Lý quản sự.

 

Con trai của Lý quản sự đã khắc c.h.ế.t hai người vợ rồi.

 

Thế là ta nửa đẩy nửa đồng ý bước lên kiệu hoa về Vệ phủ. 

 

Thúc phụ cho ta vài món hồi môn qua loa, thậm chí không nhắc đến ruộng đất cửa tiệm của cha mẹ để lại cho ta.

 

Vậy nên, ta mang theo con ch.ó gác cửa trong hậu viện tên là Vượng Tài mà đi.

 

Bà mối đưa ta đến Vệ phủ không nhịn được thở dài: “Thẩm nhị tiểu thư đúng là ngốc, sao không tranh chút gia sản mà lại mang theo con ch.ó thế này?”

 

Ta bẻ nửa chiếc bánh bao cho Vượng Tài, nghĩ thầm: Ta không ngốc đâu.

 

Gia sản là đồ vật vô tri, còn Vượng Tài thì sống động. Nếu ở Vệ phủ không ai thèm để ý đến ta, ít nhất ta còn có Vượng Tài.

 

Trong ánh đèn lồng phượng hoàng lập lòe, vẻ mặt của Vệ Hành mờ mịt khó lường. Ta nhìn ra, hắn không thích ta. Người hắn thích là đường tỷ.

 

Đường tỷ nhan sắc mặn mà, từng học nhiều chữ, thậm chí có thể thêu những hoa văn mà các thợ thêu của tiệm Nghê Thường cũng không theo kịp.

 

Thế mà bây giờ người bái đường với hắn lại là ta, Thẩm nhị tiểu thư của Thẩm gia, người mà ngay cả thêu khăn cũng tự làm mình đau đến kêu la, còn chẳng bằng một thị nữ của đường tỷ. Vệ Hành thất vọng cũng là điều dễ hiểu.

 

Ta chăm chú nhìn đôi tay hắn, khớp xương rõ ràng, thả lỏng bên hông. Đẹp thật…

 

Chắc đã qua một khắc, ta không nhịn được mà bắt đầu gà gật.

 

Đêm qua lo lắng chưa vào cửa đã bị đuổi đi, ta cả đêm không ngủ.

 

Giờ thì ta với hắn đã bái đường, dù có bị đuổi đi thì thúc phụ cũng chẳng vì mặt mũi mà phải đón ta về nữa. Họ giữ ta chỉ để kiếm một chút danh tiếng thôi.

 

Bên tai đột nhiên có tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ: “Sớm nghỉ ngơi đi.”

 

02

 

Sau khi hắn rời đi, ta mới từ từ định thần lại.

 

Kỳ lạ thật. Sao hắn không hỏi tại sao người gả vào lại là ta? 

 

Nếu hắn cần một lời giải thích, ta có thể đưa ra.

 

Chẳng hạn như ta không hề muốn làm tướng quân phu nhân. 

 

Chẳng hạn như ta biết vợ của con trai Lý quản sự không phải bị khắc chết, mà là bị hắn đánh ch.ết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.