5
“Ghen tuông chua ngoa, làm mất mặt khách, còn ra thể thống gì!”
“Đừng nói đến chuyện ca ca cho ngươi chỗ dung thân, cho dù có hưu ngươi, cũng là vì ngươi sáu năm không có con, có lý có cứ.”
“Ngươi cũng là chủ mẫu, phu nhân của Hầu phủ, sao không thể học tập Tề Hoàn tỷ tỷ cách làm một quý phụ danh giá?”
“Đừng có không biết điều, mau xin lỗi Tề Hoàn tỷ tỷ đi, ngươi vẫn là nửa chủ tử của Hầu phủ.”
Sáu năm không có con?
Tiêu Nam Phong quên rồi.
Năm đó hắn năm tuổi, mắc bệnh đậu mùa.
Tất cả mọi người đều tránh xa như tránh rắn rết, muốn ném hắn vào miếu hoang mặc cho số phận.
Là hắn ôm mặt đầy nước mắt, đáng thương vô cùng kéo lấy váy ta, cầu xin ta cứu hắn.
Để cứu hắn, ta cùng hắn ở trong căn phòng phụ dột nát, không ngủ không nghỉ, chăm sóc hắn trọn bảy ngày.
Hắn khỏi bệnh đậu mùa nhưng đứa con trong bụng ta lại thành một vũng máu.
Những năm này, để dưỡng thân thể, ta liều mạng uống thuốc đắng.
Uống đến bây giờ, người đắng, số phận cũng đắng.
Nhưng hắn lại lấy đó làm lợi kiếm, vô tình chém ta ngã ngựa.
Ta rất thất vọng.
Nhưng ta vẫn không hề hối hận vì đã cứu hắn.
Sự chân thành và lương thiện của một người không nên là tội lỗi.
Ta chỉ hối hận, khi dùng mười hai phần chân thành đối đãi với người khác, lại không chừa lại ba phần cho bản thân.
Biển lớn sóng cạn, lòng người cạn sâu.
Hắn quên bệnh đậu mùa, cũng quên ta vì hắn mà tổn thương thân thể.
Nhưng Tiêu gia không nên quên.
Sáu năm tận tâm tận lực của ta với Hầu phủ, càng không thể để bất kỳ ai ép ta phải cúi đầu trước kẻ khác.
Ta nhìn thẳng Tiêu Nhiễm: “Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
6
Đôi mắt đen láy của hắn nhìn ta, mở miệng mấy lần nhưng trong ánh mắt lưu chuyển của Tề Hoàn lại ngập ngừng không nói.
Sự do dự của hắn, giống như một miếng sắt nung đỏ, thiêu đốt hết tình cảm của ta.
Ta biết, đây chính là ý của hắn.
“Tiêu Nhiễm, hòa li đi.”
Đáy mắt đỏ hoe của Tiêu Nhiễm đột nhiên dâng lên cơn thịnh nộ ngút trời: “Ngươi nói lại lần nữa.”
Ta tăng âm lượng, nhìn thẳng vào hắn, không tự ti không kiêu ngạo nói lại một lần nữa: “Tiêu Nhiễm, ta muốn hòa li.”
Đột nhiên im lặng, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nhưng bà mẫu lại cười không đúng lúc, chống nạnh vỗ tay Tề Hoàn, chế nhạo ta: “Tiêu Nhiễm không phải bị dọa mà lớn lên.”
“Cánh cửa lớn của Hầu phủ ta, càng không phải ai đi rồi cũng có thể tùy ý quay về. Ngày ngày làm bánh, vọng tưởng so được với cẩm y ngọc thực tôn quý ư? Mơ đi!”
Tiêu Lâm Nguyệt ngẩng cổ khuyên ta: “Tề Hoàn tỷ tỷ rất dễ sống chung, nếu ngày thường ngươi không đến gây chuyện, nàng sẽ không tìm ngươi gây phiền phức.”
“Nếu ngoan cố không nghe, ta cũng không giúp được ngươi.”
Tiêu Nam Phong cũng lên tiếng: “Ngươi không cha không mẹ, rời khỏi Hầu phủ thì có thể đi đâu?”
“Chỉ cần xin lỗi thôi mà, có khó khăn vậy sao?”
“Ca ca sẽ không bạc đãi ngươi, chúng ta vẫn đối xử với ngươi như trước, Tề Hoàn tỷ tỷ càng không phải người bụng dạ hẹp hòi.”
Tề Hoàn có phải người bụng dạ hẹp hòi hay không, ta không biết.
Ta chỉ biết rằng sau khi gả cho Tiêu Nhiễm, có một ngày, nàng ta chặn trước quầy bán bánh của ta, mặc cho đám gia nô hung hăng ném hết cả một thúng bánh nóng hổi của ta.
Những hạt vừng thơm phức rơi đầy đất, chúng giẫm đạp lên, phá hủy thành quả một đêm làm việc của người lương thiện.
Ta bị ấn xuống đất, nhìn nàng ta cao cao tại thượng nhìn xuống ta: “Tiêu Nhiễm có phải đói quá hay mù rồi không, mà lại đi lấy ngươi. Không biết ngày ngày đưa tay sờ vào lòng bàn tay đầy dầu mỡ, có thấy ghê tởm không.”
Ta muốn phản bác nhưng đám gia nô của nàng ta đã dùng búa đập vào lò nướng bánh của ta.
Đó là bảo bối tổ truyền của ta, là kế sinh nhai của cả nhà.
Ta bị nắm trúng chỗ hiểm, mặc cho nàng ta sỉ nhục, vu khống, lấy đó làm trò vui.
Sau đó, nàng ta thấy không còn gì thú vị nữa, ném xuống một nắm bạc vụn, sai người đổ một chậu phân vào lò nướng bánh đang nóng hổi của ta, rồi cười lớn bỏ đi.
Ta quỳ trên hành lang đóng băng, rửa lò nướng bánh cả đêm.
Mười ngón tay đau nhức, sưng đỏ, những chiếc bánh mùa đông năm đó đều làm rất gian nan.
Nàng ta làm tổn thương lòng tự trọng của ta, phá hủy kế sinh nhai của ta, hẹp hòi ích kỷ, trong lòng đầy rẫy ác ý.
Một người như vậy, nàng không thể dung ta.
Mà những người trong Tiêu gia lại đứng về phía nàng ta, giống như Tề Hoàn đã làm nhục ta giữa đường ngày hôm đó, mang dáng vẻ của người quyền quý, cao cao tại thượng nhìn xuống ta, hạ thấp ta, khinh thường ta.
Để lấy lòng Tề Hoàn, sau này ngày ngày đêm đêm, đều như vậy.
Ta sẽ trở thành một hạt cát trong sự hòa thuận hữu hảo của họ, luôn gây khó chịu.
Nhưng ta, vốn không nên là một hạt cát.
“Ta chỉ muốn hòa li.”
Tiêu Nhiễm và ta đối đầu lạnh lùng.
Hắn siết chặt quả đấm đang run rẩy, cả người như ngâm trong một lớp hàn băng, lạnh đến đáng sợ.
Nhưng trong tiếng “Ca ca.” yếu ớt của Tề Hoàn, băng tuyết tan chảy, chỉ còn lại ba phần chế giễu trên môi: “Ta tưởng ngươi là người lương thiện nhưng không ngờ chỉ vài năm, cũng học được bộ dạng của hậu viện vọng tộc.”
“Là ta đã nhìn nhầm ngươi.”
7
Ngày hôm đó, ta đội nắng gắt trở về viện, mang theo tờ giấy hòa li mà Tiêu Nhiễm tức giận ném cho ta.
Lật tung cả nhà lên, không tìm thấy một chút đồ đạc nào của ta.
Cuối cùng cũng phát hiện ra, bấy lâu nay, ta đã hết lòng hiếu thuận với bà mẫu, hết lòng với phu quân, hết lòng với các tiểu cô tiểu thúc, chỉ riêng bản thân mình là không được đối xử tử tế.
Một gói đồ nhỏ, chỉ đựng mấy chiếc trâm bạc mà phụ thân để lại cho ta trước khi mất.
Đó là toàn bộ hành lý của ta.
Đi ngang qua hành lang, ta nghe thấy mấy ma ma đang ngồi hóng mát nói chuyện phiếm.
Họ nói, Tề Hoàn đã vào kinh từ nửa tháng trước.
Tiểu thư thích công tử nhà Thượng thư phủ, nhờ nàng ta mai mối, đi thuyền trên hồ, cuối cùng tiểu thư cũng được toại nguyện.
Nhị gia muốn vào thư viện, cũng nhờ lễ vật hậu hĩnh của nhà họ Tề mà được chấp thuận.
Ngay cả pho tượng Phật ngọc mà lão phu nhân yêu thích nhất, Tề Hoàn cũng xin được từ cô ruột là quý phi, vừa mới đưa đến phủ.
Tiêu Nhiễm rất coi trọng nàng ta, đã đặt tiệc ở Lâu Hồng Yến lớn nhất để đón gió tẩy trần cho nàng ta.
Nhưng tất cả những điều này, có thực sự là vì Tề Hoàn không?
Không ai chứng minh được.
Tiêu Nam Phong và Tiêu Lâm Nguyệt một trái một phải, giống như hai vị hộ pháp, thân thiết với Tề Hoàn, bảo vệ tiền đồ của mình.
Ngay cả bà mẫu đang nằm trên giường bệnh, cũng cố gắng chống đỡ, được khiêng đi để cấp thể diện cho Tề Hoàn.
Không có ta, cũng sẽ không có ta.
Ta là ngọn lửa dưới đáy nồi, đốt cháy chính mình để đun sôi tiền đồ nhà họ Tiêu, trở thành một nắm tro vô dụng dưới bếp.
Cuối cùng bị ném vào chuồng lợn, trở thành phân bón.
Trước kia, những tiểu thư quý tộc ghen tị với ta, một cô gái bán bánh dựa vào phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, trở thành chủ mẫu của Hầu phủ, giờ đây mang theo sự đố kỵ ngập tràn với Tề Hoàn, các tiểu thư xưa cũng bắt đầu thương hại ta.
“Thật đáng thương cho nữ nhi bán bánh, đã cược đúng vào sự thăng trầm của Hầu phủ, chỉ có điều không cược đúng vào lòng người.”
Gả cho Tiêu Nhiễm, ta chưa từng cược.
8
Năm đó Hầu phủ gặp nạn, bị xét nhà bắt giam.
Lão Hầu gia bị tra tấn dã man trong ngục, tổ mẫu của Tiêu Nhiễm chống đỡ thân thể yếu ớt đi khắp nơi cầu xin nhưng lại đụng phải những cánh cửa lớn đóng chặt như tường thành phía Nam.
Đi đến bước đường cùng, bà nhớ đến phụ thân ta, người bán bánh đã được Hầu gia cứu mạng, liền kéo cả nhà đến tiểu viện của ta.
Một ngọn đèn dầu, soi sáng nghĩa khí và trách nhiệm của những người dân thường.
Phụ thân ta không tị hiềm cái gọi là dẫn lửa thiêu thân của quý nhân, tiếp nhận gia quyến của tội thần bị thân quyến và cố hữu từ chối.
Ông dọn ra căn phòng lớn nhất, tự mình chuyển đến chiếc giường gỗ bên bếp lò, nhường cho mọi người trong Hầu phủ một viện tử che sương gió, một nơi nương tựa
Ông thường nói một câu: “Đặt tay lên ngực, nơi đó quang minh chính đại, chính là lương tâm và sức mạnh của chúng ta.”
Ban đầu là để trả ơn nhưng lại bị kẻ có lòng lợi dụng.
Đầu đường cuối ngõ đều đồn rằng ta và Tiêu Nhiễm có quan hệ mờ ám.
Nếu không, tại sao trong số rất nhiều người gặp nạn, lão Vệ lại mở thêm ba lò nướng, chỉ để nuôi sống họ.
Tề gia và Tiêu gia đã định hôn từ trước, giờ Tiêu gia gặp nạn, Tề gia chỉ mong tìm được lỗi của Tiêu gia để hủy hôn.
Lời đồn đại đều vì lợi ích mà sinh ra.
Tiêu Nhiễm không ăn không uống đứng ở đó, bị ánh trăng sáng hoá thành băng sương kiếm tuyết đánh cho ý chí tinh thần sa sút, khí thế tan rã, như thể một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi ngã.
Tổ mẫu của hắn khóc đến mức không còn sức, đôi mắt đục ngầu như sắp khóc mù.
Ta dỗ dành, khuyên nhủ hắn, tận tâm khai thông cho hắn nhưng chẳng có chút hiệu quả nào.
Một người lan chi ngọc thụ dễ dàng bị đánh gục.
Ta chăm sóc tổ mẫu hắn lâu như vậy, cuối cùng cũng có khởi sắc, lại bị chọc giận đến mức nằm liệt giường.
Ta tức giận, cầm chổi, chạy ra đầu ngõ, vừa đánh vừa mắng những phụ nhân đang buôn chuyện huyên thuyên.
Mắng họ không biết xấu hổ, mắng họ lòng dạ tiểu nhân, mắng họ bán lương tâm vì một ít bạc.
Phụ thân bênh vực ta, ta cãi nhau với người khác, ông cầm gậy dài đứng oai vệ sau lưng ta, làm một vị tướng quân hộ pháp dũng mãnh cho ta.
Ta có thêm dũng khí, đánh đâu thắng đó.
Lúc đó, Tiêu Nhiễm ẩn mình trong đêm đen, lặng lẽ nhìn ta.
Nhìn ta làm loạn, nhìn ta đại sát tứ phương, nhìn ta ấn đầu một quả phụ bắt bà ta xin lỗi.
Quả phụ không xin lỗi, bị ta túm tóc đánh rụng một chiếc răng.
Ta cầm chiếc răng đó lau máu trên mặt, gọi phụ thân cùng hớn hở trở về sân: “Này, ta đã xả giận cho chàng thì không được tức giận nữa.”
“Ai mà nói nhiều nữa, ta sẽ đánh rụng răng của họ.”
“Cảm ơn ngươi.”
Đôi mắt vô hồn của hắn mờ đi, bất ngờ ôm chầm lấy ta.
Tuyết rơi không tiếng động trên người hắn nhưng lại như tiếng nổ lớn, đập vào tim ta.
Ta ôm chặt tâm tư thiếu nữ, tim đập liên hồi, khi phụ thân ta bị tuyết làm mờ mắt, thời điểm che mắt ngồi xổm trên mặt đất kêu đau, ta thậm chí quên đẩy Tiêu Nhiễm ra nhưng lại bị quả phụ đến đòi răng bắt quả tang.
“Các người xem, ta có oan uổng nàng ta không? Ban ngày ban mặt đã ôm nhau rồi.”
Lần này, một cú đấm của phụ thân ta đã khiến bà ta hoàn toàn im miệng.
“Ta thường không đánh nữ nhân nhưng hôm nay không phải là ngày bình thường.”
Tiêu Nhiễm nâng mặt ta lên, thề thốt: “Sơ Vũ, ta sẽ cho nàng một lời giải thích.”
Lời giải thích mà hắn dành cho ta là tổ mẫu của hắn vui mừng cầm chiếc vòng ngọc duy nhất đến gặp phụ thân ta cầu hôn.
Hắn là trăng sáng trên cao, không nhiễm bụi trần.
Ta là cỏ lau ven tường, gần bùn mà sống.
Chúng ta cách biệt trời vực, chúng ta không xứng đôi.
Cho dù là để trốn tránh, cũng không nên miễn cưỡng ở bên nhau.
Ta động lòng nhưng ta không muốn.
Chỉ là thế sự khó lường, đều do số mệnh.