Ta là sát thủ mạnh nhất của Sát Mệnh Môn, nhưng ta lại là một kẻ siêu cấp lắm lời.
Tổ chức phái ta đi ám sát một vị hoàng đế khiếm thính, ta dựa vào việc hắn không nghe thấy, liền hoàn toàn buông thả bản thân.
“Huynh đệ, ngươi thơm quá đi.”
“Ta bị mất ngủ, thái y nói, phải ngủ trên cơ bụng rắn chắc mới khỏi được.”
“Ta sai rồi, sai ở đâu? Sai ở chỗ yêu ngươi không lối thoát.”
Không ngờ tới, hoàng đế biết đọc khẩu hình.
Hắn xem lời nói nhảm nhí của ta, là thật!
1
Ta là sát thủ mạnh nhất của Sát Mệnh Môn, đánh đâu thắng đó, không có đối thủ.
Thế nhưng Sát Mệnh Môn lại muốn khai trừ ta.
Bởi vì ta nói quá nhiều, bọn họ lo lắng ta sẽ để lộ bí mật tổ chức.
Ta muốn chứng minh với bọn họ, ta không phải loại người không khép được miệng, kết quả ta nghe thấy Môn chủ… đánh rắm.
Ta: “Ồ, nghe giọng của ngài hình như không phải người ở đây nhỉ?”
Môn chủ: “…”
Môn chủ phái ta đi ám sát hoàng đế, nếu thất bại, thì vừa vặn không cần quay về nữa.
Còn về lý do tại sao hắn không lo lắng ta sẽ thất bại trong nhiệm vụ này?
“Hoàng đế bị bệnh nặng, trở thành một kẻ điếc, hắn ta không nghe thấy ngươi nói gì đâu.”
Ám sát hoàng đế không khó, khó là phải khiến cho toàn bộ sự việc diễn ra trong im lặng, không thể dấy sinh rất kỳ nghi ngờ nào.
Phương thức ám sát mà Môn chủ lựa chọn cho ta là… c.h.ế.t trên đóa phù dung.
Nói một cách dễ hiểu, chính là để cho hoàng đế vui vẻ c.h.ế.t trên giường.
Ta gật đầu, thừa dịp đêm tối lên núi, săn một con bạch hồ thượng hạng, sau đó lấy tai và đuôi của bạch hồ, dán lên người mình.
Hồ yêu xinh đẹp, báo ân trên giường, kiểu này chẳng phải sẽ khiến lão hoàng đế sung sướng đến c.h.ế.t sao?
Ta hùng hùng hổ hổ xuất phát.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
2
Điều bất ngờ là, lão hoàng đế lại không hề già, ngược lại vô cùng trẻ tuổi tuấn tú, hơn nữa còn có chút yếu đuối đáng thương.
Lúc ta từ trong chăn chui ra, muốn để hắn nghe thử xem tim ta có đập nhanh hay không, hắn vậy mà hai mắt đảo mở to, rồi ngất xỉu!
Ta: “Đừng mà, ta còn chưa diễn xong mà.”
Ta để hoàng đế nằm lên đùi mình, sau đó hai ngón tay khép lại, hơi cong, bấm một cái vào huyệt nhân trung của hắn.
Không phải là ta cố ý muốn chiếm tiện nghi, mà là kinh nghiệm làm sát thủ nhiều năm qua nói cho ta biết, người sau khi ngất xỉu, bấm huyệt nhân trung còn hữu dụng hơn cả bấm ngón tay.
Quả nhiên, hoàng đế từ từ tỉnh lại, ánh mắt rơi vào vị trí sau lưng ta một tấc, hồi lâu không nói nên lời.
Ta quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một cái đuôi bê bết máu.
Chết tiệt, cái đuôi trên eo ta không được cố định chắc chắn, bị rơi ra rồi.
Ta trầm tư ba giây, quả quyết đổi kịch bản.
“Vì cứu ngươi, đuôi của ta đều đứt rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm.”
“Đừng lấy bạc ra đuổi ta đi, ta không phải loại người… à không, yêu, hám của như vậy đâu.”
“Ta chỉ nhận bồi thường bằng thân thể thôi.”
Ngón tay ta men theo lồng n.g.ự.c hắn, một đường hướng xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở vị trí cơ bụng săn chắc rõ ràng, thỏa mãn nuốt một ngụm nước miếng.
“Ta bị mất ngủ, đại phu nói, phải ngủ trên cơ bụng rắn chắc mới khỏi được.”
Nói đến cơ bụng, ta giống như mở ra hộp thoại, hoàn toàn không dừng lại được.
“Cơ bụng chính là khuôn mặt thứ hai của nam nhân ngươi hiểu không? Nam nhân không có cơ bụng thì không phải là nam nhân hoàn chỉnh.”
“Huynh đệ, ngươi thơm quá đi.”
“Để ta nói cho ngươi biết, trên người Môn chủ chúng ta cũng rất thơm, nhưng mà hắn ta sờ không thích bằng ngươi đâu.”
“Chắc là không bằng đâu nhỉ, bình thường hắn ta không cho ta sờ… Chết tiệt, ta đường đường là người lợi hại nhất môn phái, hắn ta dựa vào cái gì mà không cho ta sờ!”
Ta càng nói càng tức giận, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hoàng đế không biết từ lúc nào, đã cởi bỏ long bào, sắc mặt đỏ ửng, đôi môi mỏng hé mở, lộ ra nửa đoạn lưỡi đỏ tươi. Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp.
Ta: “Ngươi… ngươi lấy cái này để thử thách ta sao?!”
Chờ đến khi hai cánh tay của hoàng đế quấn lên cổ ta, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ ta, ta mới rốt cuộc nhận ra có gì đó không đúng: Cái này không giống như là động tình, ngược lại giống như là… trúng độc!
Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào hèn hạ như vậy, dám cướp mất thành tích của ta!
3
Giới sát thủ chỉ có hai loại thuốc, độc dược g.i.ế.c người, và xuân dược khiến người ta… lên giường.
Không biết kẻ nào thiếu đạo đức như vậy, lại kết hợp hai loại độc dược này lại với nhau, hại hoàng đế vừa c.h.ế.t không được, vừa sung sướng không xong.
Ta không thể trơ mắt nhìn đối tượng nhiệm vụ của mình bị người khác hành hạ đến sống dở c.h.ế.t dở như vậy, chỉ đành phải đứng ra, giải độc cho hắn.
Sắc mặt hoàng đế đỏ bừng, thế nhưng vào lúc ta đưa tay muốn cởi quần hắn lại khôi phục một chút tỉnh táo: “Nàng… nàng là ai?”