1.
Ta đứng bên trong cánh cửa, nhìn đứa trẻ đang ngất xỉu bên ngoài, gọi thái y đến chữa trị cho nó.
Nhũ mẫu của đứa trẻ khóc lóc hét vào mặt ta, nước bọt bay tứ tung.
“Đứa bé này là con trai ruột của Quốc công gia, nếu có chuyện gì xảy ra, các người sẽ không sống yên đâu!”
Cả kinh thành đều biết ta là vị hôn thê sắp được gả vào phủ Quốc công. Những lời tự xưng như vậy rõ ràng là có ý định gây sự. Ta đối phó không hề để lộ sơ hở, mặc kệ nhũ mẫu kia vô lý thế nào.
Cuối cùng, khi thấy không thể gây chuyện được, bà ta bắt đầu ăn vạ. Bà ta muốn chọc giận ta để ta báo quan, làm ầm ĩ mọi chuyện. Đến lúc đó, khi thân thế của đứa trẻ bị phơi bày trước công đường, danh tiếng của phủ Quốc công và phủ Vĩnh An Bá sẽ bị bôi nhọ.
Cha ta là người có tiếng ở Hàn Lâm Viện, ông là người thanh liêm, để bảo vệ danh tiếng của mình, ông sẽ chủ động đến phủ Quốc công xin hủy hôn. Đó chính là ý đồ của người thiếp bên ngoài kia.
Nàng ta không cần phải xuất hiện, nhưng cuộc hôn nhân chướng mắt này vẫn sẽ bị hủy bỏ. Nàng ta cứ thế mà âm thầm ngồi hưởng lợi, không cần ra mặt.
Nếu Kỷ Như Phương có trách móc, nàng ta chỉ cần nặn vài giọt nước mắt, nói rằng chính ta là người báo quan, là có thể thoát tội. Thực sự là một âm mưu sâu xa.
Nếu là một tiểu thư ngây thơ khác, chắc chắn đã lập tức làm ầm lên, đến khi nhận ra thì danh tiếng và hôn nhân đã tan tành, cả đời còn lại chỉ có thể ở nhà mà chet già.
Ta quát lớn: “Người đâu, trói kẻ gây rối này lại, giải đến phủ Quốc công! Bà ta dám bịa đặt chuyện Quốc công gia có con bên ngoài ngay giữa đường, ta muốn xem Trưởng công chúa có tha cho bà ta không!”
Mẹ của Kỷ Như Phương từng là công chúa được tiên đế sủng ái nhất. Sau khi Hoàng thượng lên ngôi, bà ấy trở thành Trưởng công chúa duy nhất. Có thể nói, cả kinh thành không ai quý phái hơn bà ấy.
Ta sai người đem cả nhũ mẫu và đứa trẻ đến phủ Quốc công. Vì đây là hậu quả do Kỷ Như Phương không biết giữ mình mà gây ra, tất nhiên là phủ Quốc công phải tự giải quyết, ta không muốn dính líu đến chuyện rắc rối này.
Nhũ mẫu kia la hét om sòm, bị gia nhân bịt miệng kéo đi một cách không thương tiếc. Khi đến phủ Quốc công gặp Trưởng công chúa, gia nhân của ta đã theo lời ta dặn mà trình bày rõ ràng lai lịch của nhũ mẫu và đứa trẻ.
“Thưa điện hạ, tiểu thư nhà chúng ta nói rằng danh tiếng của phủ Quốc công là vàng ngọc, không thể để kẻ xấu bôi nhọ, mong điện hạ xem xét kỹ lưỡng, kẻ hèn này cũng xin không quấy rầy nữa.”
Trưởng công chúa thưởng cho hắn một ít bạc vụn, đồng thời gửi lại cho ta một chiếc trâm phượng để cảm ơn vì đã bảo vệ danh tiếng của phủ Quốc công.
Bà ấy lớn lên trong hoàng cung, đã chứng kiến đủ loại mưu mô, nên hành động của người thiếp này không thể qua mắt bà. Bên ngoài truyền đến tin tức: “Phủ Quốc công mang một th//i th//ể bị đ//ánh đến mức thất khiếu chảy m//áu ra ngoài, chính là nhũ mẫu gây rối trước cửa nhà hôm nay. Không lâu sau, đứa trẻ cũng được mang ra, không thấy có thương tích, chỉ là đã ngất xỉu.”
Ta cầm chiếc trâm phượng lấp lánh trong tay, cảm giác lạnh lẽo từ nó làm ta rùng mình. Trưởng công chúa vẫn để tâm đến đứa trẻ này.
Ta đã đưa cả nhũ mẫu và đứa trẻ đến phủ Quốc công, một mặt là để nhờ Trưởng công chúa xử lý kẻ thiếp thất không an phận kia. Mặt khác, ta muốn biết bà ấy có suy nghĩ gì về đứa trẻ này.
Giờ ta đã rõ rồi, sau này cũng có cách đối phó.
2.
Ta đến phủ Quận chúa để xem kịch như đã hẹn, nhưng lại gặp phải một nữ tử kỳ lạ. Từ lúc ta ngồi xuống, ánh mắt của nàng ta luôn dán chặt vào ta, không rời.
Nàng ta có vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ, dù ngồi cùng các tiểu thư quý tộc ở đó, nhưng lại có chút gì đó không hợp với họ. Nàng ta có vẻ ngạo mạn, ánh mắt lả lơi, và kiểu tóc của một nữ nhân đã kết hôn.
Nàng ta duyên dáng bước đến bên ta, nói vài lời với cô nương bên cạnh ta, rồi hai người đổi chỗ cho nhau.
Khi kịch diễn đến nửa chừng, nàng ta đột nhiên tháo miếng ngọc bội từ thắt lưng, đặt lên chiếc bàn nhỏ giữa chúng ta. Ngón tay nhẹ nhàng đẩy nó về phía ta.
“Thẩm tiểu thư, ngươi chắc hẳn nhận ra vật này chứ?” Nàng ta mỉm cười đầy tự mãn.
Ta liếc nhìn, là ngọc bội đại diện cho thân phận của Kỷ Như Phương. Cha của Kỷ Như Phương đã hy sinh trong cuộc chiến dẹp loạn, hắn kế thừa tước vị của cha, trở thành Quốc công trẻ nhất trong kinh thành.
Ta hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Nàng ta đáp: “Cứ gọi ta là Nguyên Nương.”
Ta liếc nhìn Quận chúa đang trốn tránh ánh mắt của ta, rồi quay lại nhìn Nguyên Nương: “Nếu ngươi đã nhờ Quận chúa lừa ta đến đây, chắc hẳn là có chuyện muốn nói với ta, vậy cứ nói đi.”
Nàng ta cười nhàn nhạt, như thể nàng ta mới chính là người được Kỷ Như Phương cưới hỏi đàng hoàng: “Sau này, chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau ở phủ Quốc công, ta đến để làm quen trước. Ngày trước chỉ nghe Quốc công nhắc đến, hôm nay gặp mặt, ta thấy ngươi không đến mức nhàm chán như chàng ấy nói.”
Ta nhếch môi cười nhẹ, những lời khiêu khích thấp kém như vậy, nghe một câu cũng thấy nhức đầu. Ta không để ý đến nàng ta nữa, mà tập trung xem kịch trên sân khấu.
Đoàn kịch của phủ Quận chúa quả nhiên là đứng đầu kinh thành. Không biết đoàn kịch của phủ Quốc công có tốt hơn không nhỉ?
Nguyên Nương vẫn chăm chú nhìn vào mặt ta, khi không nhận được phản ứng như mong đợi, ánh mắt nàng ta tối lại, bỗng nâng chén trà lên uống một ngụm.
“Có gì hay mà xem, ta có một câu chuyện còn hay hơn cả vở kịch này, ngươi có muốn nghe không?”
Ta không đáp, nàng ta hừ một tiếng rồi tự mình kể tiếp.
“Cha ta là đại nho Sầm Cẩm Sinh, từng là Thái phó của tiên đế. Sầm gia của ta từng là gia tộc trăm năm mà ai cũng muốn kết giao trong kinh thành này.”
Ta cầm một nắm hạt dưa trên bàn, gật đầu: “Ồ, là Sầm gia bị xử trảm cả nhà đó hả? Cha ngươi chẳng phải là bị giet vì tội thông đồng với địch sao? Thông đồng thì thôi, lại còn buôn bán lương thảo, làm chậm trễ quân tình, khiến không ít binh sĩ chet vì đói, đáng chet thật.”
Ta lắc đầu nhìn nàng ta, mặt nàng ta lập tức tái xanh. Ta ngạc nhiên hỏi: “Ta nói sai gì sao?”
Nàng ta tức giận cười nhạt: “Ta và Kỷ Như Phương là thanh mai trúc mã, chàng ấy từng là vị hôn phu của ta. Sau khi nhà ta gặp nạn, hôn ước này đành gác lại, nhưng lòng chàng ấy vẫn luôn hướng về ta, bao năm qua không lấy vợ!”
“Lần này, nếu không phải ngươi cứu m//ạng chàng ấy, thì một tiểu thư nhà Bá tước như ngươi làm sao có thể lấy được người như Quốc công? Chàng ấy chỉ có ơn với ngươi, không có tình cảm.”
“Ngươi đã c//ướp mất hôn sự của ta!”
Thật là những lời vô nghĩa. Ta ném hạt dưa vào đĩa, một hạt vô tình văng vào mặt nàng ta. Nàng ta tức giận nói: “Ngươi đã c//ướp hôn sự của ta rồi mà còn dám đánh ta!”
Ta bất đắc dĩ khuyên nàng ta: “Cô nương à, nhà Bá tước tuy nhỏ, nhưng vẫn tốt hơn ngươi mà. Dù ta không thể làm Quốc công phu nhân, chẳng lẽ ngươi làm được sao? Người ta quý ở chỗ biết mình. Ngươi có xuất thân như vậy, đã giúp phủ Quốc công có người nối dõi, sau này vẫn có thể làm một thiếp thất, nếu ngươi an phận, về già cũng có thể được sống tốt đẹp.”
Lời đã nói đến đây, nếu nàng ta nghe lời ta, ta cũng sẵn lòng để nàng ta ở lại phủ Quốc công mà dưỡng thân. Chỉ là lời nói thôi mà.
Nếu nàng ta không nghe, cứ tự lao đầu vào chỗ chet, ta ngoài việc chuẩn bị cho nàng ta một chiếc quan tài tốt, cũng không thể làm gì hơn.
“Cưới người không yêu mình, ngươi có gì để mà tự cao tự đại.”
Ta thở dài: “Ta đi làm Quốc công phu nhân, chứ không phải đi làm nô tỳ ấm giường, ta cần tình cảm của hắn để làm gì? Ta là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng của hắn, ta chỉ cần hắn tôn trọng ta là đủ rồi.”
Nàng ta cắn chặt môi, mắt đỏ hoe, nhưng không nói được lời nào. Chỉ vì nàng ta biết, Kỷ Như Phương thực sự tôn trọng ta, ngay cả đôi chim nhạn trong lễ đính hôn cũng do chính tay hắn săn được.
Mỗi dịp lễ tết, hắn đều kính cẩn đến thăm cha mẹ ta, chưa bao giờ tỏ ra mình là Quốc công. Hôn nhân ấy mà, nào có nhiều chuyện tình yêu đôi lứa.
Có thể sống với nhau hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau đã là điều tốt nhất rồi.
Nguyên Nương lau nước mắt, hận thù nói: “Thẩm Ngọc Quỳnh, ta sẽ không tha cho ngươi. Nếu không có ngươi, ma ma đã không chet. Dù ngươi có thừa nhận hay không, ngươi vẫn nợ ta một m//ạng.”
Ta nhìn bóng lưng kiêu ngạo của nàng ta rời đi, chỉ cảm thấy thương hại. Rồi lại nghĩ, người đáng thương tất có chỗ đáng trách.
Khi rời khỏi phủ Quận chúa, Quận chúa không thoải mái tiễn ta, ta nắm tay nàng ấy mỉm cười nhẹ nhàng.
“Quốc công gia là ca ca của người, sau này ta lấy hắn làm chồng, thì sẽ là tẩu tẩu của người, con trai ta cũng sẽ là cháu ruột của người.”
“Nó sẽ kế thừa tước vị Thế tử, sau này cũng phải kính rượu người, thân thế của nó rõ ràng, không phải là con của kẻ phản loạn hay phản tặc gì cả.”
Sắc mặt Quận chúa tái nhợt, khi hiểu ra thì lập tức cúi đầu xin lỗi ta: “Chuyện hôm nay là do ta suy nghĩ không thấu đáo, sau này ta nhất định sẽ đến nhà xin lỗi.”
Ngày hôm sau, Nguyên Nương như thường lệ đến phủ Quận chúa để chơi với Quận chúa, nhưng bị thị vệ chặn lại ngoài cổng. Nàng ta tức giận chửi rủa ta bên ngoài, chửi đến cuối cùng thì bị Kỷ Như Phương nghe thấy, ngược lại còn bị mắng cho một trận.