Vĩnh Tuy Cát Thiệu

Chương 5


8.

Vào cuối tháng chín, con của ta đã chào đời. Nguyên Nương cười nhạo ta là kẻ ngốc, Kỷ Như Phương sắp chet rồi mà ta còn sinh con cho hắn.

Ta chỉ cười, không đáp lại. Nếu hắn thực sự chet, cũng không sao. Đến lúc đó, dù muốn bịt miệng thiên hạ, Hoàng thượng cũng phải phong cho con ta làm thế tử, và phải bảo vệ sự thịnh vượng của phủ Quốc công.

Ta tò mò hỏi Nguyên Nương, có thực là nàng ta không yêu Kỷ Như Phương chút nào không?
Nàng ta hừ một tiếng, trong mắt rõ ràng là sự u uất.

“Nếu ngươi từng trải qua việc gia đình bị tịch thu tài sản, bị đ//ánh đ//ập ở giáo phường, ngươi sẽ biết rằng tình yêu là thứ không quan trọng nhất.”

Ta cười nhẹ: “Vậy mà khi đó ngươi vẫn dám khiêu khích ta, cứ một câu lại nói rằng Kỷ Như Phương không yêu ta.”

Nàng ta vuốt tóc mai: “Không muốn ngươi cưới hắn, tất nhiên là phải chọc giận ngươi rồi. Ta và ngươi không giống nhau, hắn là chỗ dựa duy nhất của ta, ta chỉ có hắn, dù phải đóng vai kẻ hề, ta cũng phải giữ lấy hắn.”

Ta xoa đầu đứa trẻ: “Nguyên Nương, ngươi đi đi. Kỷ Như Phương đã đổi tên cho ngươi, ngươi không còn là Từ Nguyên Nguyên nữa, ngươi chỉ là chính ngươi thôi.”

“Ta có thể cho ngươi tiền, hãy làm những gì ngươi muốn làm đi, nếu chờ đến khi Kỷ Như Phương trở về, chỉ sợ chàng ấy sẽ giet ngươi.

Cuối cùng, Nguyên Nương cũng ra đi, Hàm Ca nhi đã chet, nàng ta không còn gì để lưu luyến nữa. Nàng ta đi đâu, ta không biết.

Chỉ là lâu sau, nàng ta nhờ người gửi cho ta một hộp phấn. Tiện thể báo cho ta biết, nàng ta sống rất tốt, đã mở một cửa hàng ở Giang Tô và Chiết Giang, chuyên bán mỹ phẩm.

Thoáng chốc đã tám năm trôi qua, Thái hoàng Thái hậu thường xuyên bảo ta mang con vào cung để bà bầu bạn. Bà thích cô con gái út của ta, chỉ vì con bé rất giống Trưởng công chúa khi còn nhỏ, Thái hoàng Thái hậu đã phong cho con bé làm Quận chúa.

Trong tám năm qua, mỗi tháng Kỷ Như Phương đều gửi cho ta một bức thư.
[Mong thê tử bình an.]

Luôn chỉ có những từ đơn giản như vậy. Nhưng trong bức thư gần đây, lại có thêm từ nữa.

[Mong thê tử bình an, ta sắp về.]

Kỷ Như Phương sắp trở về rồi. Nạn c//ướp bóc đã được dẹp yên, Kỷ Như Phương đã trở về.

Chàng ấy mất tám năm mới dẹp yên được, khi trở về thì đã trải qua bao nguy hiểm. Mắt trái bị trúng tên, mũi tên có tẩm đ//ộc, tính m//ạng ngàn cân treo sợi tóc.

Có lẽ để thiết lập hình ảnh minh quân trước thiên hạ, lần này Hoàng thượng đã ra lệnh cho tất cả các thái y trong Thái y viện đến chăm sóc cho Kỷ Như Phương. Suốt nửa tháng, chàng ấy mới tỉnh lại vào ban đêm.

Chàng ấy nhìn thấy ta, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều: “A Quỳnh trông xinh đẹp hơn nhiều.”

“Còn chàng thì trông tệ hơn.”

Chàng ấy cười ho khan: “Ra ngoài nắng gió, tự nhiên sẽ già đi, A Quỳnh đừng chê.”

“Ta không chê.” Ta nhìn miếng băng trên mắt chàng ấy, “Sao lại thế này?”

“Do ta tự làm, Hoàng thượng đa nghi, chỉ có như vậy mới có thể xóa tan sự nghi ngờ của ngài đối với phủ Quốc công, ta mới có thể bảo vệ ba mẹ con nàng.”

Ta không nói gì, thái y nói, chỉ chút nữa thôi là chàng ấy đã không thể tỉnh lại. Chàng ấy vốn định chet.

“A Quỳnh.”

“Sao vậy?”

“Xin lỗi.”

“Tại sao phải xin lỗi?”

Chàng ấy cúi đầu: “Cả đời ta sống trong sạch, người duy nhất ta có lỗi, chỉ có mình nàng.”

Ta lắc đầu: “Không có đâu.”

Thực ra, chàng ấy không có lỗi với ta, ta cũng có mục đích của riêng mình. Ta là trưởng nữ của một gia đình bá tước suy tàn, ca ca ta là kẻ vô dụng, từ nhỏ ta đã bị gửi đến nhà ngoại, vì thầy bói nói rằng ta sẽ gây cản trở quan lộ của ca ca.

Các tỷ muội không thích ta, đều nói rằng cha mẹ ta không cần ta nữa. Những năm tháng thơ ấu khó khăn, không đủ ăn, không đủ mặc, đôi khi đói quá, thậm chí phải nhặt thảo dược để ăn.

Năm chín tuổi, ông ngoại qua đời, cha mẹ ta bất đắc dĩ phải đón ta về nhà. Nhưng ta không được sống chung nhà với ca ca.

Không ai quan tâm đến ta, ta ngã xuống giếng, suýt chet đuối, cũng chỉ bị nói là mệnh cứng, quả thật khắc người thân. Ta chưa bao giờ biết được cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào.

Chỉ có Kỷ Như Phương mười bốn tuổi đã dùng tính m//ạng mình để quan tâm đến ta một lần.
Sau khi chàng ấy gặp nạn, cha mẹ ta đã đưa ta đến phủ Quốc công, giao cho Trưởng công chúa xử lý.

Trưởng công chúa khóc nói rằng, nếu Kỷ Như Phương có chuyện gì, ta sẽ phải ch//ôn cùng chàng ấy. Ta dập đầu nói được. M//ạng này là chàng ấy cứu, ta sẽ trả lại cho chàng ấy.

Sau đó chàng ấy tỉnh lại, nũng nịu bảo mẹ mình đừng làm khó ta, chàng ấy gọi ta là muội muội, trên đường đi mua cho ta một cây kẹo. Chàng ấy nói với người làm kẹo rằng, hãy vẽ cho ta một mặt trời.

Chàng ấy nói ta phải cười nhiều hơn, phải giống như mặt trời nhỏ mới tốt. Ta không nỡ ăn, chỉ liếm một chút trước mặt chàng ấy, thật ngọt, khiến ta rơi nước mắt.

Chàng ấy lau nước mắt cho ta: “Cô nhóc này, sao nhiều nước mắt thế, cũng không biết nói một câu cảm ơn ca ca.”

Ta hai tay nắm chặt cây kẹo, ngẩng đầu nhìn chàng ấy, rụt rè nói: “Cảm ơn ca ca.”

Chàng cười rạng rỡ: “Đúng rồi! Đây mới là muội muội ngoan.”

Chàng tiễn ta đến cửa nhà, cười xoa đầu ta: “Tạm biệt muội muội.”

Cây kẹo cuối cùng bị ca ca ta dẫm nát, bẩn thỉu trên mặt đất, ta nhặt lên nhét vào miệng, chỉ có vị ngọt đắng.

Ta nói với Kỷ Như Phương của hiện tại, rất nghiêm túc mà nói: “Ta chưa bao giờ trách chàng, chàng có thể trở về sống sót, ta đã rất vui rồi.”

Giờ đây, ta có thể ăn no, không còn bị lạnh nhạt, không còn bị đ//ánh đ//ập, ta đã rất mãn nguyện rồi.

Người không được yêu, chỉ cần có thể ăn no, thì chẳng còn gì phải mong cầu nữa.

Ngoại truyện

Năm thứ tư Kỷ Như Phương ở tây nam, hắn đã bị phục kích, bị mắc kẹt trong thung lũng suốt bốn ngày bốn đêm.

Khi hơi thở gần như đứt đoạn, trong đầu hắn không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh của người vợ nhỏ ở nhà, người luôn trang nghiêm, đoan chính như một bức tượng Phật.

Khi mẹ hắn định hôn sự cho hắn, bà đã nhấn mạnh nhiều lần rằng đó là một tiểu thư cao quý, đoan trang, chắc chắn sẽ chấp nhận được việc hắn có thiếp thất.

Khi rước về nhà, quả thật nàng rất đoan trang, khác hoàn toàn với hồi còn nhỏ. Hắn vốn dĩ muốn sống với nàng như phu thê bình thường, vì hắn đã có Nguyên Nương, nên không thể phụ lòng nàng ấy.

Hắn cho nàng địa vị của một chính thê, và càng nhiều tiền bạc càng tốt. Hắn nhớ rằng nàng thích ăn kẹo, mỗi ngày sau khi hạ triều về, hắn đều mua rất nhiều đồ ngọt mang về.

Nàng quả thật thích ăn. Khi hắn ở nhà, nàng lại có vẻ giữ kẽ, khi hắn đi, cô nhóc đó lại ăn hết sạch.

Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn. Hắn chỉ coi nàng như một tiểu muội được nuôi dưỡng trong nhà.

Sau này, khi gia đình gặp biến cố, người hắn yêu phản bội, mẹ hắn chet th//ảm, nửa đời đầu của hắn đã sụp đổ hoàn toàn. Nỗi đau tột cùng đã làm mờ đi ý chí của hắn, nhưng chính vào lúc đó, nàng lại xuất hiện.

Hoàn toàn khác với sự đoan trang và nhút nhát thường ngày, nàng đã tát hắn hai cái thật mạnh, những lời nói lạnh lùng và khôn ngoan của nàng đã kéo hắn ra khỏi tuyệt vọng.

Hắn đã nhìn sai về nàng. Nàng không hề nhút nhát, ngược lại rất dũng cảm, trong cơ thể nhỏ bé của nàng, ẩn chứa lòng can đảm mà hắn còn thiếu.

Khi đó hắn đã nghĩ, nếu có ngày hắn có thể vực dậy phủ Quốc công, nhất định, nhất định hắn sẽ mua thật nhiều đồ ngọt cho nàng, nhìn nàng ăn.

Thật là một cô nương ngốc nghếch, một mình nàng đã sinh ra hai đứa con. Đó là lần đầu tiên hắn viết thư cầu xin người khác, thậm chí phải cầu đến biểu muội Quận chúa mà hắn không mấy ưa thích.

Hắn không ở kinh thành, thê tử hắn lại cô đơn một mình, mong họ chăm sóc nàng nhiều hơn.

Đến ngày thứ năm đói lả, hắn c//ắn n//át cổ tay mình, liếm m//áu của chính mình, gượng dậy từ mặt đất.

Hắn nghĩ, hắn không thể chet được. Ở kinh thành xa xôi ngàn dặm, thê tử của hắn vẫn đang chờ hắn về nhà.

Hắn nợ nàng rất nhiều, phải từ từ trả.

[HẾT]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.