Vô Danh

Chương 9:


Mấy ngày nay anh trai bề bộn nhiều việc, tôi cũng không ngừng đi theo chân anh.

Đầu tiên anh tìm người thay khóa nhà, phòng ngừa tôi chui được vào nhà.

Sau đó lại nhờ hàng xóm, nếu thấy tôi thì gọi cho anh trước, anh đến đuổi đi.

Một cánh cửa sao có thể cản linh hồn xuyên tường chứ.

Ui, tôi vào rồi này.

Ui, tôi lại ra ngoài.

Về phần mấy người hàng xóm kia, họ cũng không thấy linh hồn như tôi.

Làm xong hết thảy những chuyện này, anh mới xách hoa quả đến thăm Lỵ Lỵ.

Bác sĩ nói Lỵ Lỵ bị kích thích tinh thần quá dữ dội nên bị chứng mất giọng.

Nét mặt ngây ngốc, anh trai nói gì cô ấy cũng không phản ứng.

Mãi đến khi anh trai xác nhận kẹp tóc trong tay cô ấy là của tôi, anh càng thêm chắc chắn, giơ ảnh tôi trước mặt Lỵ Lỵ.

“Em từng gặp Nghiêm Đình à? Nó bắt nạt em à? Có phải nó làm chuyện xấu không?”

Lỵ Lỵ vốn đang ngây ngốc, ngay giây phút nhìn thấy ảnh tôi, hô hấp chợt nặng nề như nhìn thấy ma.

Cô ấy lớn tiếng thét lên: “Chị Đình Đình! Cứu chị Đình Đình! Người xấu! Có người xấu!”

Tôi hiếm khi thấy anh trai kích động như thế, đột ngột giữ chặt lấy bả vai Lỵ Lỵ.

“Em nói gì? Đình Đình gặp nguy hiểm à?”

“Em nói đi! Mau nói đi!”

Nhìn anh gấp gáp như thế, đến mức tôi cũng nghi ngờ đây có phải người anh mong mỏi tôi c.h.ế.t đấy không?

Mãi đến khu cục trưởng Mã kéo anh đang kích động ra ngoài hành lang.

“Nghiêm Dật, cậu bình tĩnh một chút, đã có kết quả DNA của thi thể.”

Anh trai lấy lại tinh thần, túm lấy cục trưởng Mã: “Sao rồi?”

Ánh mắt cục trưởng Mã hơi úp mở, giống như không đành lòng nói ra kết quả kia.

“Không có kết quả trùng khớp với dữ liệu trong kho, chỉ có duy nhất…”

“Duy nhất gì?!”

“Duy nhất trùng khớp với dữ liệu của cậu, có thể là người thân của cậu.”

Người thân còn lại của anh trai, không phải chỉ còn lại một mình tôi sao?

Một suy nghĩ nổ rầm trong đầu anh.

Thi thể kia, là em gái mình.

“Ha ha ha ha ha!”

Tiếng cười của anh trong hành lang yên tĩnh có vẻ vô cùng thê lương.

“Nói đùa, sao có thể thế chứ, vài ngày trước Đình Đình còn cãi nhau với tôi, sao nó c.h.ế.t được!”

Giọng cục trưởng Mã vang lên, không cho anh phản bác.

“Nghiêm Dật, cậu tỉnh táo chút, cậu cũng nói là vài ngày trước!”

Đúng thế, em gái mất tích nhiều ngày như thế, anh còn chưa từng ra ngoài tìm chút nào.

Chỉ có trách cứ.

“Tôi nhớ ra rồi!”

Lỵ Lỵ gào lên khiến hai người vội vã chạy vào phòng bệnh.

Trong mắt cô ấy đều là nước mắt, ánh mắt bi thương.

“Con nhớ ra rồi, nhớ ra chị Đình Đình c.h.ế.t thế nào rồi.”

“Con bị một đám người bắt cóc tới một tòa nhà bỏ hoang. Con nhận ra chị Đình Đình, nhưng mà không nói chuyện với chị ấy. Những người kia gọi điện cho bố, muốn bố làm người xấu, đưa tình báo cho họ, nếu không sẽ g.i.ế.c con ngay.”

Nói tới đây, cục trưởng Mã cúi gằm đầu, trong mắt đều là áy náy.

Ông không dám nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của con gái.

Vì lúc đó tôi đã nghe thấy giọng cục trưởng Mã mang theo tiếng khóc nức nở, chỉ nói một câu: “Lỵ Lỵ, bố vĩnh viễn yêu con.”

Cục trưởng Mã chỉ có lỗi với một mình con gái.

Những người kia không chút do dự, tiện tay đẩy Lỵ Lỵ vô dụng từ tầng hai xuống.

Cô gái vô tội như thế, sao tôi có thể trơ mắt nhìn cô ấy c.h.ế.t đi.

Tôi nhảy theo, ôm lấy Lỵ Lỵ đang rơi xuống.

Một giây này, tôi thật sự tin rằng có đôi cánh vô hình bao bọc lấy cô ấy.

Lúc lưng chạm đất, một ngụm m.á.u tươi phun ra khỏi miệng tôi.

Giọng nói tức giận truyền đến từ tầng hai.

“Đù, thật cmn là gián điệp!”

Tôi nhét kẹp tóc dâu tây vào tay Lỵ Lỵ.

Cố sức đẩy cô ấy đi, chỉ lên ánh trăng sáng rực.

“Ngoan, chạy mau, đừng quay đầu lại.”

Tôi đưa mắt nhìn cô ấy ẩn mình vào bóng tối.

Chạy đi, chạy đi, chỉ có chị không chạy khỏi.

Mặt trăng thật tròn.

Nơi ánh trăng rọi xuống là nhà của tôi.

Nhưng tôi lại vĩnh viễn không trở về được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.