Ngay khoảnh khắc đó, tôi khóc đến không thể tự kiềm chế, dựa vào bàn để thở, cổ họng bị nước mắt nghẹn lại, đôi mắt mờ đi.
Ánh mắt của cả phòng tập trung vào tôi, tôi không hề để ý, cảm giác tội lỗi và tuyệt vọng như sóng thần ập đến, sắp nhấn chìm tôi.
Nhưng thiếu niên vẫn luôn giữ thẳng lưng trong suốt phiên tòa, đột nhiên liếc nhìn tôi.
Anh thậm chí còn mỉm cười, nói không thành tiếng: “Giang Ngôn, đừng khóc.”
…
Dư luận xôn xao về “Vụ án thiếu niên giết người.” đã khép lại.
Cuộc tranh cãi về ranh giới giữa “Phòng vệ chính đáng.” và “Phòng vệ quá đáng.” đã gây chấn động giới pháp lý trong một thời gian dài.
Vô số chuyên gia và người dân bình thường, hoặc kiên trì quan điểm pháp lý của mình, hoặc xuất phát từ đạo đức giản dị, đã tiến hành một cuộc thảo luận kéo dài về chủ đề này.
Các phóng viên ngửi thấy mùi lạ cố gắng phỏng vấn tôi, với sự giúp đỡ của bố mẹ Hứa Tiêu, tôi và bà ngoại đã chuyển đi.
Tránh xa các phóng viên, tránh xa nhà hàng xóm ở tầng một đang để tang.
Một ngày nắng đẹp, đơn thăm viếng của tôi cuối cùng cũng được chấp thuận.
Tôi đến trại tạm giam thăm Hứa Tiêu.
Mái tóc nhuộm đỏ của anh đã nhuộm đen, bảy chiếc khuyên tai sáng lấp lánh đã được tháo ra.
Anh ngồi sau tấm kính, mặc áo khoác màu cam, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhìn thấy tôi, còn mỉm cười, dường như không có gì khác biệt so với trước đây.
Nhưng không ai có thể bỏ qua chiếc còng tay trên cổ tay anh.
Tôi vốn định không để cảm xúc mất kiểm soát trước mặt anh.
Nhưng chỉ nhìn vào mắt anh, nước mắt đã không ngừng rơi xuống.
Nức nở không nói nên lời.
Cuối cùng vẫn là Hứa Tiêu lên tiếng trước, giọng điệu lười biếng.
“Giang Ngôn, sao cậu cứ thích khóc thế? Sau này không có ai lau nước mắt cho cậu đâu.”
Nước mắt rơi càng dữ dội, tôi vội vàng lấy giấy che mắt.
Tôi nói: “Thật xin lỗi.”
Hứa Tiêu nói: “Đồ ngốc, cậu không hề có lỗi với ai, là người khác có lỗi với cậu.”
Tôi áp trán vào bàn, bờ vai run lên dữ dội, nước mắt rơi xuống đầu gối.
Anh khẽ gọi tên tôi: “Cậu có thể ngẩng đầu lên không? Tớ muốn nhìn cậu.”
Tôi vội lau nước mắt, lặng lẽ nhìn về phía anh.
Hứa Tiêu nhìn tôi chăm chú một lúc, đột nhiên cười, nói: “Vết thương trên người cậu đã lành hết chưa?”
Tôi đáp: “Đều là vết thương ngoài da, lành nhanh lắm.”
Anh gật đầu, lại hỏi: “Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cậu chứ? Tớ nhớ cậu muốn thi vào Thanh Hoa.”
Rõ ràng là anh đã mất cơ hội tham gia kỳ thi đại học, tại sao lại nói nhẹ nhàng như vậy, chỉ quan tâm đến tương lai của tôi?
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nước mắt đang dâng trào.
Sau đó mở miệng: “Hứa Tiêu, có câu này không biết em đã nói với anh chưa? Em rất thích anh.”
Hứa Tiêu ngẩn người trong chốc lát, nhưng anh nhanh chóng cười: “Giang Ngôn, cậu ngốc quá. Cậu đã nói rồi, chiều hôm đó.”
Tôi vội vàng bám vào tấm kính: “Hôm đó em chưa nói rõ ràng, em thực sự rất…”
Cảnh sát trại giam khẽ ho một tiếng: “Thời gian thăm tù đã hết.”
Hứa Tiêu đứng dậy, đi đến cửa nhưng lại quay đầu lại.
Anh nói một cách hờ hững: “Giang Ngôn, tớ cũng nói cho cậu biết một bí mật nhé, thực ra tôi thích một chị khóa trên lớp 12, cứu cậu chỉ là tình cờ, cậu đừng có mà nghĩ rằng tớ sẽ giữ mình trong sạch vì cậu.”
Tôi gật đầu, cười thoải mái: “Tất nhiên, em biết anh thích người khác.”
Cửa đóng lại, anh đi mất.
Tôi trượt lưng xuống theo bức tường, cuối cùng cũng có thể khóc lớn.
Năm 2015, Hứa Tiêu, có thể anh không biết.
Ở một thời không khác, chúng ta cũng yêu nhau nhiều năm, vào năm 2023, chính anh đã từng khoe khoang chia sẻ bài viết trên blog thời trung học của mình cho em.
Có 13 bài viết dài ở đó, ghi lại lại tình cảm bí mật của anh từ năm 2014.
Anh thích cô gái kia, cô ấy ngồi ở hàng thứ ba, thích ăn bánh bao thịt bò.
Anh nhuộm tóc đỏ và đeo khuyên tai là vì muốn thu hút sự chú ý của cô ấy, nhưng cô ấy lại không hề hay biết.
Bạn bè khuyên anh đi tỏ tình, nhưng anh lại cảm thấy như vậy sẽ làm chậm trễ việc người ta thi vào Thanh Hoa.
Mối quan hệ của hai người chỉ giới hạn ở hàng thứ ba và hàng cuối, thỉnh thoảng trùng tên khi thu bài kiểm tra.
Cho đến chiều hôm đó, cô ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, hỏi anh có thể giúp cô ấy trèo tường không.
Anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nhảy nhót không ngừng.
Cô ấy tên là Giang Ngôn.
12.
Bà ngoại không qua đời, tôi ở lại thời không này rất lâu.
Sau khi thi đại học, tôi điền nguyện vọng vào tất cả các lĩnh vực liên quan đến luật.
Cuối cùng, tôi đã đạt được nguyện vọng, thi đỗ vào khoa luật của một trường chính trị và pháp luật.
Ngoài việc học tập chăm chỉ, tham gia các hoạt động của trường, tôi còn theo một vị giáo sư tóc bạc trắng, chuyên nghiên cứu các vấn đề bào chữa về hình phạt phòng vệ quá đáng và phòng vệ chính đáng.
Nhiều lần, tôi xin đi thăm Hứa Tiêu, nhưng đều bị từ chối với lý do phạm nhân không muốn gặp tôi.
Tôi nhớ lại rất lâu trước đây, anh đã ám chỉ tôi, bảo tôi quên anh ta đi, đi yêu một mối tình oanh oanh liệt liệt.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Hứa Tiêu, giữa anh và em, không chỉ có tình bạn ngắn ngủi năm 2014 và 2015.
Giữa chúng ta, có một tình yêu dài đằng đẵng hơn mười năm, trải dài bốn mùa thời không và em nợ anh một mạng.
Tôi ngày ngày chạy đôn chạy đáo giữa thư viện và văn phòng của thầy hướng dẫn, từ chối mọi mối quan hệ mập mờ.
Bạn cùng phòng cười tôi tâm tĩnh như nước giống như ni cô, chỉ có tôi biết, tôi đang chuộc tội.
Hứa Tiêu chịu án trong bức tường nhà tù cao ngất, tôi biến mình thành một nhà tù di động.
Anh không chịu gặp tôi, nhưng tôi vẫn dùng cách này để ở bên cạnh anh.
Mùa thu năm 2018, thành phố nơi tôi sống cuối cùng cũng được đưa vào bản đồ toàn cảnh của Baidu.
Tôi mở ra giao diện mà mình đã xa cách từ lâu.
Mùa hè năm 2015, cô bán nước giải khát đẩy chiếc xe gỗ rao bán trong khu Bảo Tùng, còn có cây ngọc lan nghiêng ngả.
Không có bà ngoại mặc áo màu lam, cũng không có ông cụ đang chơi cờ.
Mọi thứ đều thay đổi.
Kể từ mùa thu năm đó, khi Hứa Tiêu dùng gậy đánh vào đầu tên đàn ông kia, số phận đã rẽ sang một nhánh khác.
Trong khoảng thời gian này, vô số chồi non tươi tốt đã mọc lên, những dây leo quấn vào nhau, lan ra một câu chuyện mới.
Tôi do dự, nhập địa chỉ mới: Trường THCS Bình Hải số 2.
Hình ảnh nhảy lên và thay đổi, cuối cùng trở nên rõ ràng và ổn định.
Bên ngoài bức tường của trường số 2, có một bóng người quen thuộc.
Chàng trai có mái tóc đỏ được cắt tỉa gọn gàng, còn cô gái thì buộc tóc đuôi ngựa cao.
Chàng trai nắm lấy cổ tay cô gái, nhanh chóng chạy về phía trước, tà áo đồng phục tung bay trong gió.
Đó là mùa thu năm 2015, tôi cùng Hứa Tiêu.
Anh mỉm cười quay đầu lại, khí thế ngút trời, khuôn mặt nghiêng dưới ánh mặt trời phản chiếu ra một đường cong vô cùng đẹp mắt.
Nhìn rất đẹp trai.
Nhưng mà… thời điểm rực rỡ nhất của một người, lại là đang chịu đựng sáu năm thanh xuân trong bức tường cao.
Nước mắt dần làm mờ hai mắt, tôi cố sức lau đi.
Dường như có một giọng nói từ trong vô hình đang nói với tôi, Giang Ngôn, mày phải tỉnh lại, mày phải tỉnh lại…
Đầu óc tôi quay cuồng, vận phận lúc này đang ưu ái tôi.
Tôi cắn chặt môi, cảm nhận được mối liên hệ nhỏ bé như tơ nhện trong hư không, bị tôi nắm chặt trong lòng bàn tay——
Vào năm 2015 của thời không này, bà ngoại không qua đời, vì vậy hình ảnh của bà không được ghi lại trong cảnh đường phố.
Vào năm 2015 của thời không này, người có sự thay đổi lớn về vận mệnh là Hứa Tiêu, vì vậy, anh xuất hiện trong cảnh đường phố.
Nếu tôi có thể từ mùa thu năm 2023 quay trở lại mùa thu năm 2015 để cứu bà ngoại, thì liệu tôi có thể từ mùa thu năm 2018 quay trở lại mùa thu năm 2015 để cứu Hứa Tiêu không?”
Tim đập thình thịch, tôi cố gắng nhớ lại cơn lốc ánh sáng cách đây vài năm.
Trước đó, tôi đã làm gì, mới dẫn đến lực hút của vận phận không thể chống lại đó?
Nước mắt từ từ rơi xuống, tôi đưa tay chạm vào màn hình.
Một lực hút khổng lồ từ đầu ngón tay lan tỏa khắp cơ thể… Thời gian và không gian ngừng trôi.
Tôi nhanh chóng rơi xuống, rơi xuống.
Đi hoàn thành số phận đã định của Giang Ngôn.
13.
Mùa thu năm 2015, tôi tỉnh dậy trong phòng ngủ của Giang Ngôn.
Tôi mở mắt, thành thạo tắt báo thức chưa kịp reo.
Bà ngoại đặt bánh bao thịt bò trên bàn ăn, tôi cười híp mắt lao tới, ôm chặt lấy bà lão.
Bà lão giật mình, sau đó ôm tôi một cách trìu mến: “Làm sao vậy, sao lại tình cảm thế?”
“Tối nay trường học tổ chức hoạt động, cả lớp sẽ ở lại, cho nên tối nay cháu không về.”
Bà gật đầu, lại bưng cháo trắng ra cho tôi uống.
Tôi không sợ nóng uống hơn phân nửa, ngẩng đầu lên: “Bà ơi, bà gói cho cháu mấy cái bánh bao mang đến trường nhé? Cháu có một bạn học, rất muốn ăn bánh bao của bà.”
Bà ngoại cười đến mức mắt híp lại: “Thật à?”
Tôi xách túi bánh bao, ba bước thành hai bước nhảy xuống cầu thang, vẫy tay chào tạm biệt bà lão.
Lần này, tôi không ôm bà ngoại thật chặt.
Bởi vì tôi biết, lần này, tôi nhất định sẽ sống sót trở về.
Xuống khỏi xe buýt, bước vào lớp học, đi về hàng ghế sau.
Đám con trai đang thảo luận về trận bóng rổ bỗng im lặng một cách kỳ lạ.
Chàng trai với mái tóc ngắn màu đỏ ở chính giữa, đột nhiên mím chặt môi một cách căng thẳng.
Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống, bảy chiếc khuyên tai sáng lấp lánh.
Anh khí phách ngút trời, Hứa Tiêu mười bảy tuổi.
Trong mắt lại dâng lên một tầng sương mù, tôi cuối cùng cũng đi đến trước mặt anh, mỉm cười trong nước mắt.
“Đây là bánh bao của bà ngoại tớ làm, mời cậu ăn!”
Hứa Tiêu đứng bật dậy trong nháy mắt, chân ghế ma sát với mặt đất, phát ra tiếng động lớn.
Anh luống cuống tay chân, cầm lấy chiếc bánh bao còn nóng hổi, thế mà nhất thời lại không nói nên lời.
Bọn anh em cười ha hả.
“Này, nhìn cậu căng thẳng chưa kìa.”
“Bọn tớ cũng chưa ăn sáng đâu, có thể mời bọn tớ cùng ăn không?”
Hứa Tiêu ngay lập tức hồi phục tinh thần, một tay đẩy những người đang háo hức ra xa, bảo vệ bánh bao bên mình.
“Cút hết đi, đây là tặng cho tôi!”
Tôi nhẹ giọng nói: “Hứa Tiêu, ăn bánh bao của tớ, có thể giúp tớ một chuyện được không?”
Anh đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt như thấy ma, rồi kêu lên: “Cmn… hình như hôm qua tớ có mơ thấy câu này!”
Tôi không chớp chớp mắt nhìn anh, những biểu cảm sống động, những cử chỉ khoa trương của anh, tôi đều muốn ghi nhớ.
Bởi vì vào cuối thu năm đó, Hứa Tiêu và Giang Ngôn bị bức tường cao của nhà tù ngăn cách.
Cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, khẽ ho một tiếng, nói: “Chuyện gì, cậu nói đi.”
Tôi mỉm cười nói: “Nghe nói bố cậu là luật sư biện hộ hình sự rất nổi tiếng, nếu hôm nay, tớ cũng bị cuốn vào một vụ án hình sự, có thể nhờ ông ấy giúp chúng ta biện hộ không?”
Hứa Tiêu nghi ngờ nhìn tôi: “Tớ chưa từng nói với người trong trường thông tin về bố mẹ của mình mà, sao cậu biết được?”
Tôi không nói gì.
Anh vỗ đùi, chắc chắn nói: “Có phải cậu yêu thầm tớ không? Cậu nhìn trộm tớ, theo dõi tớ?”
Những lời thoại quen thuộc, sự tự luyến quen thuộc.
Nước mắt lại dâng lên, tôi cố kìm tiếng khóc, nói: “Đúng vậy, tớ thầm thích cậu, thầm thích mấy kiếp rồi.”