10.
Ta nhờ Lưu bà tử giúp ta để mắt tới bọn họ. Quả nhiên, chưa tới hai ngày, nhà kia lại xảy ra chuyện cười mẹ chồng trộm vòng tay con dâu.
Vòng tay đó là mẫu thân ta từng tặng cho Liễu nhi, vòng ngọc nạm vàng, có thể đổi được không ít ngân lượng.
Mẫu thân của Trần Thế Đạt từ trước đến nay luôn hung dữ thô lỗ, còn không nói đạo lý, bà ta chỉ trích Liễu nhi lòng dạ hiểm độc, tướng công bị bệnh vậy mà lại không muốn lấy bạc ra.
Lưu bà tử mặt mày hớn hở, vừa kể vừa bộc lộ sự khinh bỉ.
“Nói ra cũng thật buồn cười, không có tiền vậy cưới thê tử làm gì, chưa từng nghe qua nhà nào bắt con dâu lấy của hồi môn ra nuôi nhà chồng cả! Nương tử kia cũng không phải người tốt, nghe vậy thì giả vờ muốn báo quan, bức ép bà già chanh chua kia giao vòng tay ra, thật sự là một màn kịch lớn.”
Sau đó, Liễu Nhi lã chã rơi lệ, bày tỏ lòng trung thành với Trần Thế Đạt, lại chủ động giao ra tất cả đồ cưới của mình.
Trần Thế Đạt ra vẻ thanh cao, không chịu nhận, nhưng vì quá cảm động mà lấy hết tiền tiết kiệm còn lại trong tay mẫu thân hắn giao cho Liễu nhi.
Nghe đến đó, ta phất tay áo, bảo bà ấy lui xuống. Cả nhà này, thật đúng là xứng đôi vừa lứa.
Đêm qua, ta lại gặp ác mộng.
Trong mộng, lão phu nhân diện mạo dữ tợn kia ngồi ở cửa nhà, môi mấp máy lên xuống nói rằng đã cưới phải một ngôi sao chổi, chưa thấy con dâu nhà nào lại kiêu căng giống như ta.
Còn đi loanh quanh trong phòng ta, lục lọi đồ đạc rối tung lên. Nói cái gì mà đã gả đến nhà bà ta, của hồi môn đương nhiên cũng là của nhà bà ta.
Nói con trai bà ta là một Tú tài lại đi cưới con gái thương hộ như ta, thật sự là chịu thiệt thòi lớn.
Tim ta dần thắt lại.
Lão phu nhân luôn không nói đạo lý, khiến ta không thể nói được gì, chẳng khác nào một bóng ma trong nhà họ.
Nửa đêm gặp ác mộng, toàn thân lạnh như băng, bên tai luôn văng vẳng tiếng mắng chửi của bà ta.
Lấy lại tinh thần, ta tát một cái thật mạnh vào mặt mình. Vô dụng, mù quáng, rác rưởi.
Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống. Tai không muốn dính dáng đến gia đình đó nữa.
Ta biết tương lai bọn họ sẽ gặp chuyện tốt, ta không có cách chống lại bọn họ.
Nhưng nếu không có ta hỗ trợ tiền bạc, ta không tin bọn họ vẫn có thể thuận lợi như vậy.
11.
Không nghĩ tới, Liễu nhi và Trần gia nhanh như vậy đã gây ra chuyện khác.
Khi người của quan phủ đến quý phủ truy bắt mẫu thân, ta còn ở bên ngoài bàn sổ sách chưa về.
Tiểu nha đầu hoảng hốt khóc, khóc lóc làm ta đau cả đầu.
Cố gắng nắm chặt tay nàng, ta lớn tiếng quát: “Không được khóc! Cẩn thận nói rõ ràng cho ta nghe! Quan phủ sao lại tới bắt người?”
Tiểu nha đầu khóc thút thít nói, là Liễu nhi tiểu thư cùng cô gia kiện phu nhân lên quan phủ, nói phu nhân ngầm chiếm tài sản người nhà nàng để lại cho nàng.
Tay chân ta lạnh ngắt, nhưng trong lòng dường như đang có một ngọn lửa đang cháy. Kiếp trước, rõ ràng không xảy ra chuyện này.
Toàn thân ta giống như mất hết sức lực, trực tiếp ngã xuống đất, tim đập thình thịch.
Thương hộ.
Thương hộ.
Thương hộ.
Những lời buộc tội từ kiếp trước lại ùa về.
Quý phủ chúng ta do nữ nhân làm chủ nên luôn bị bầy sói vây quanh, hơn nữa thượng sĩ nông công thương, thương nhân trước giờ luôn bị khinh thường.
Đáng sợ hơn chính là, huyện thái gia hiện giờ cực kỳ chán ghét thương hộ.
Ta muốn đứng lên, nhưng tay chân lại mềm nhũn ra không thể đứng dậy nổi.
Mẫu thân ơi, mẫu thân, làm sao con cứu được người đây?
12.
Khi quan phủ xử án, Trần Thế Đạt và Liễu nhi khoan thai đến muộn.
Nghe nói, mẫu thâm của hắn trong lúc vô ý ngã bị thương, từ nay về sau chỉ có thể nằm trên giường.
Nếu là lúc bình thường, ta nhất định phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nhưng hôm nay ta lại không có tâm trạng quản những chuyện này.
Ta lo lắng chờ đợi dưới công đường cho đến khi mẫu thân ta được đưa lên và nhìn ta với một nụ cười nhợt nhạt.
Ta che miệng, nước mắt đột nhiên trào ra. Cũng may, cũng may, mẫu thân thoạt nhìn chỉ hơi tiều tụy một chút, không giống như bị tra tấn.
May mắn, huyện lệnh mặc dù là một người đọc sách bảo thủ, nhưng cũng không hiểm độc.
Kinh đường mộc gõ một cái, dưới sảnh hoàn toàn yên tĩnh.
Ta nghe ngóng một lúc, mới biết được hai tên sói mắt trắng kia thế mà lại kiện cáo mẫu thân ngầm chiếm gia sản của nhà Liễu nhi!
Ta tức giận đến mức suýt bật cười thành tiếng. Hay cho một tên sói mắt trắng, bị chó ăn mất lương tâm.
Liễu Nhi như nhận ra ánh mắt của ta, đứng từ xa nhìn ta. Ta nhớ lại khi đó nàng ta vẫn còn nhỏ, quỳ xuống bên cạnh xe ngựa của mẫu thân ta, giống như một con thú nhỏ đáng thương.
Mẫu thân trìu mến sờ sờ đầu nàng, dẫn nàng ta về nhà.
Mẫu thân nói, Châu Châu, mẫu thân nhìn thấy nàng lại nghĩ đến con, người làm mẹ như ta không thể nhìn đứa nhỏ giống con của mình chịu khổ.
Ta nghĩ nàng ta cho dù ác độc, nhưng nếu đối mặt với sự hiền từ của mẫu thân, cũng nên có vài phần áy náy.
Nhưng nàng ta lại nhìn ta, nước mắt lưng tròng, nói: “Tỷ tỷ, ta có lỗi, ta cũng không phải muốn tranh tài sản, ta chỉ là muốn nhìn những món đồ phụ mẫu để lại cho ta…”
Nàng nói năng lộn xộn nhưng ý tứ lại biểu đạt rất rõ ràng. Dân chúng xung quanh bắt đầu nghiêng về một bên mắng mẫu thân.
Ta nghe thấy những lời như ‘kẻ giàu có’, ‘bất nhân’ vang lên.
Nghe được có người nói mẫu thân là gian thương.
Nghe được có người mắng mẫu thân không được chết tử tế.
Ta nhắm mắt lại, nghĩ đến lời mẫu thân nói: “Châu châu, bách tính ngu ngốc, lỗ mãng là những người dễ điều khiển nhất.”
Mở mắt ra, ngọn lửa biến mất. Ta khiêu khích nhìn nàng, dùng miệng nói “Tiện nhân”.
Mặt Liễu nhi biến sắc, hiện ra vài phần âm hiểm. Ta nhướng mày nhìn lại, trong không khí tia lửa bắn ra bốn phía.
— Mặc dù không có người giúp ta, ta vẫn có thể làm tốt.
Tin con đi, mẫu thân.
13.
Khi cái gọi là chứng cứ được trình lên, xung quanh xôn xao, tiếng mắng chửi càng lớn hơn, đầu của mẫu thân cũng cúi thấp hơn.
Ta nhìn Liễu Nhi than thở khóc lóc, tố cáo phụ mẫu nàng đã phó thác nàng cho mẫu thân ta như thế nào.
Ta nhìn Liễu nhi vừa hát vừa diễn, lấy khế ước ra chứng minh, nói cầu đại nhân lấy lại công đạo cho mình.
Ta nhìn Liễu nhi muốn ngất xỉu, Trần Thế Đạt đỡ nàng ta dậy, trên mặt tràn đầy thương tiếc.
Ta nhìn tờ khế ước kia, màu sắc ố vàng, nét chữ quen thuộc, còn đóng dấu. Không cần nói cũng biết, khế ước này là Liễu nhi trộm trong phòng mẫu thân ra.
Ta nhịn không được lớn tiếng vỗ tay cho bọn họ, tán thưởng hai người bọn họ thật đúng là tình cảm phu thê sâu đậm.
Trần Thế Đạt nói: “Phu thê chúng ta nhất thể, chuyện của Liễu nhi đương nhiên là chuyện của ta.”
Ta mỉm cười. Tốt nhất là như thế.
Huyện thái gia lại vỗ kinh đường mộc, hỏi phụ nhân đang quỳ có nhận tội hay không.
Có người trong đám đông gật đầu với ta, tỏ vẻ đã lấy được chứng cứ chứng minh sự vô tội của mẫu thân.
Vì thế ta đứng ra, lớn tiếng nói: “Khoan đã!”
Nha dịch tiến lên ngăn cản ta, ta hỏi huyện lệnh, nếu vu khống người khác sẽ nhận tội gì?
Huyện lệnh đáp, năm mươi đại bản.
Ta mời một lão thái bà bước ra, tóc hạc da gà nhưng vẫn có phong thái.
Lão thái bà nói bà ấy cũng có nhân chứng vật chứng, nhân chứng là bà và một đám tỷ muội, các nàng nhiều năm trước từng mua Liễu nhi về làm tiểu kỹ nữ, nhưng sau đó lại vô ý để nàng ta chạy trốn, vật chứng còn lại là một tờ khế ước bán thân.
Ta lại lấy con dấu của mẫu thân ra.
Trên khế ước là chữ viết của mẫu thân, màu sắc ố vàng cũ kỹ, nhưng sáu năm trước mẫu thân đã thay con dấu, còn Liễu Nhi được mẫu thân thu dưỡng là vào mười năm trước.
Cho nên ta lại hỏi Liễu nhi, vì sao khế ước mười năm trước lại đóng dấu ấn mới của mẫu thân sáu năm trước?
Liễu Nhi á khẩu không trả lời được. Huyện thái gia sắc mặt lạnh lùng, hỏi hai bọn họ rốt cục ai là chủ mưu?
Liễu Nhi bối rối nhìn về phía Trần Thế Đạt. Trần Thế Đạt nhanh chóng lắc đầu, dữ tợn nói: “Là nàng ta! Là nàng ta! Ta bị che mắt! Là độc phụ này che mắt ta!”
Liễu Nhi thét chói tai một tiếng rồi nhào tới.
“Rõ ràng là ngươi, rõ ràng là ngươi ra chủ ý, rõ ràng là ngươi bắt chước nét chữ của Giang phu nhân!”
Mẫu thân ta nhắm mắt lại. Bà không giống như mười năm trước đến đỡ nàng ta dậy.
Ta đỡ mẫu thân rời đi, không nhìn nàng ta nữa.
Phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Liễu Nhi.