Vong Phu Sống Lại Rồi

Chương 1


1

“Phu nhân không ổn rồi, cô gia đã sống lại, còn dẫn theo một nữ quỷ trở về nữa!”

Nghe lời nha hoàn nói, miếng dưa leo trên mặt ta suýt nữa thì bay ra ngoài.

Nhưng bấy nhiêu năm nay, ta đã sớm luyện được bản lĩnh dù núi có sụp trước mắt cũng mặt không đổi sắc.

Ta thong thả hỏi: “Sống lại thế nào? Ngươi có bằng chứng gì chứng minh hắn là phu quân của ta?”

Nha hoàn ấp úng mãi, cũng không nói ra được lý do: “Thì là… giống nhau!”

“Hồ đồ, phu quân của ta đã mất mười năm rồi, sao có thể sống lại được?”

Ta gỡ miếng dưa leo trên mắt xuống: “Đi thôi, để ta xem yêu ma quỷ quái nào dám giả làm vong phu của ta!”

Đến cửa viện, nhìn thấy người nam nhân đứng ngoài cửa, ta đã xác định. Người trước mắt này, đúng là phu quân đã mất mười năm của ta.

Bên cạnh hắn còn có một nữ nhân ăn mặc giản dị nhưng dung nhan diễm lệ.

Ta thừa nhận nữ nhân này đúng là có vài phần nhan sắc, dù đã sinh con nhưng dáng người vẫn không hề thay đổi, cử chỉ đều toát lên vẻ yêu kiều.

Nha hoàn báo tin sai, hắn không chỉ dẫn về một nữ quỷ, mà còn dẫn về năm tiểu quỷ.

Nhìn thoáng qua, mười năm năm đứa, đúng là giỏi đẻ.

Gặp ta, phu quân khinh thường đánh giá một lượt, vẻ mặt không vui: “Đỗ thị, ngươi quản lý Hầu phủ như thế này sao?”

Ta định lên tiếng thì hắn đã quay sang thôn nữ: “Lệ Nương, thân thể nàng không tiện, vào trong trước đi.”

Đứa trẻ lớn nhất nói: “Cha, đây là nhà của chúng ta sao? Thật to và đẹp!”

Nữ nhân được gọi là Lệ Nương mỉm cười: “Nghe lời cha, sau này chúng ta sẽ ở đây.”

Nói xong, Lệ Nương dắt mấy đứa trẻ đi vào.

Nha hoàn nhanh tay lẹ mắt, dang tay chặn ở cửa: “Không được vào!”

Ta giả vờ kinh ngạc: “Hầu phủ nào? Ngươi là ai?”

Nha hoàn vẫn chưa tỉnh hồn lúc này cũng nói: “Hương dã thôn phu ở nơi nào lại dám giả làm cô gia đã khuất của chúng ta! Phu nhân, hay là báo quan đi?”

Thấy sắp vào cửa thì bị chặn lại, Lệ Nương có chút bối rối, nàng lo lắng nhìn phu quân, năm đứa trẻ cũng bồn chồn không yên.

Đứa nhỏ nhất, trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như tẩm độc.

Ta giả vờ không thấy, quay sang nhìn phu quân: “Lão bá này, ngài đi nhầm nhà rồi phải không?”

Năm xưa lúc ta gả cho hắn, hắn đúng là rất đẹp trai.

Nhưng giờ đây trải qua gian nan vất vả, thời gian đã để lại không ít dấu vết trên khuôn mặt hắn, nhìn chung thì vẫn đẹp trai nhưng với bộ dạng này cộng thêm vẻ mặt xám xịt, gọi hắn một tiếng lão bá, cũng coi như là ta lịch sự.

Ta thì khác, mười năm nay ăn ngon mặc đẹp, ngủ sớm dậy sớm, thường xuyên rủ các chủ mẫu nhà quyền quý khác trong kinh thành đi làm đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, chẳng khác gì thiếu nữ chưa xuất giá.

“Đỗ thị! Ý ngươi là gì?” Phu quân tức giận đến mức lửa giận bốc cao: “Đây là Hầu phủ của ta, ta đi nhầm là thế nào?”

Ta ngạc nhiên nhìn hắn: “Vị lão bá này, lúc Hầu phủ bị sao gia, chẳng lẽ không có ai báo cho ngài biết hay sao?”

2
Mười năm trước, ta vẫn là một tiểu nữ sinh không buồn không lo.

Sau khi xuyên vào trong sách, trở thành một cao môn chủ mẫu ngậm đắng nuốt cay thay phu quân lo liệu gia nghiệp.
Phu quân sau khi mất tích thì không quay trở lại, Hầu phủ dựng lên ngôi mộ đựng quần áo bên trong, đem sự mất tích của hắn đẩy lên trên người ta.

Ta quen thuộc với cốt truyện sau đó, đơn giản là hắn tại nông thôn gặp được nữ chính mỹ mạo, hai người liên tiếp sinh hạ vài hài tử, nhiều năm sau lại mang hài tử trở về.

Mà ta thay hắn gánh vác Hầu phủ mười năm, vì tương lai và hôn sự của đệ đệ, muội muội hắn mà hao tâm tổn sức, vì duy trì chi tiêu của Hầu phủ mà phải bán sạch của hồi môn, chỉ còn lại một tiếng thơm, cả người cả của đều không còn.

Thiếu nữ tuổi xuân xanh đã trở thành bà già mặt mũi vàng vọt, đợi đến khi hắn dẫn theo ả thôn nữ xinh đẹp quay về, liền đá ta một cước.

Tra nam tiện nữ hưởng thụ cơ nghiệp do ta gây dựng, còn nói ta những năm qua chẳng làm được gì.

Thật là giỏi tính toán.

Cho nên khi ngồi lên kiệu hoa, ta đã chuẩn bị sẵn sàng.

Dù sao tương lai cũng là người dưng, ta dựa vào đâu mà phải tốn tâm sức của mình để nuôi gia đình hắn?

Ta được đưa lên giường của hắn, hắn thậm chí còn không đụng đến ta, chỉ để lại vết máu từ đầu ngón tay trên ga giường.

Hắn nói với ta: “Đỗ thị, ta cưới nàng về nhà là vì thấy nàng hiền lương thục đức, sau này mọi việc trong Hầu phủ đều giao cho nàng quản lý.”

Ai tin thì người đó ngu.

Không đưa tiền, không đưa chìa khoá khố phòng cho ta, ta lấy gì mà quản lý?

Còn không phải là chờ ta mang của hồi môn ra để bù đắp cho hắn sao?

Ta chính là con gái của thương gia buôn muối nổi tiếng ở Giang Nam, lúc trước phụ huynh ta vào kinh, cảnh tượng thật hoành tráng, ai cũng sẽ đỏ mắt.

Nếu không phải hắn ngấm ngầm đàn áp phụ huynh ta, khiến họ phải vào ngục, ta cũng sẽ không bị vội vã gả đi như thế này.

Đáng tiếc thay, hắn tính toán đủ mọi mưu mô, cho rằng ta hiền lành đức hạnh, gia tài vạn quán, đủ để chống đỡ Hầu phủ của hắn, nuôi nấng đệ đệ muội muội hắn trưởng thành.

Hắn tính toán đúng về nhân phẩm của ta, tính toán đúng về gia thế của ta.

Nhưng hắn không tính đến, người xuyên vào thân thể này, lại là một kẻ ích kỷ như ta.

Theo cốt truyện, ta và hắn thành thân chưa đầy một tháng, hắn dẫn ta đi săn mùa thu thì mất tích, trong rừng chỉ còn lại góc áo rách của hắn, cùng một ngón tay dính máu.

Mọi người đều cho rằng, hắn bị hổ báo sói beo nuốt mất, rất thương tiếc cho ta, người vợ mới cưới này. Cũng có người ngấm ngầm nói ta khắc phu.

Chỉ có ta biết, hắn đã cùng với thôn phụ xinh đẹp tên là Lệ Nương của hắn ở bên nhau rồi.

Hắn vừa đi, ta cũng không giả vờ nữa.

Dưới sự giáo dục bằng roi vọt của ta, đệ đệ của hắn trở thành công tử phong lưu đệ nhất kinh thành? Nuôi cái gì mà nuôi, đương nhiên là nuôi thả.

Dưới sự dạy dỗ tận tình của ta, tiểu thư được nâng niu bằng vàng bạc mà lớn lên trở thành đệ nhất mỹ nhân kinh thành? Nâng niu cái gì mà nâng niu, đương nhiên là nâng giết.

Ta đúng là thay hắn chăm sóc Hầu phủ thật tốt, chỉ là đệ đệ muội muội của hắn vô dụng quá.

3

Lúc này, phu quân đang trừng mắt nhìn ta.

Hắn cuối cùng cũng phát hiện ra cánh cửa Hầu phủ đã mục nát, còn có cả tấm biển đã bị gỡ xuống từ lâu.

Hầu phủ trước kia, giờ ngay cả người giữ cửa cũng không có. Nhìn thoáng qua, những khóm hoa cỏ trong sân, cũng đã không còn dáng vẻ được chăm sóc cẩn thận như trước kia nữa.

Ta vỗ tay: “Ái chà! Nhìn tướng mạo này đúng là có vài phần giống với phu quân quá cố của ta, không biết có phải là họ hàng của Hầu phủ hay không?”

Ngay sau đó, ta quay đầu nói với nha hoàn: “Lần trước lục soát nhà không phải còn sót lại chút trà không đáng giá sao, đem ra phơi nắng, pha trà cho lão bá này.”

Nha hoàn liên tục vâng dạ, chỉ trong chớp mắt đã chạy đi pha trà.

Ta thì một mặt nhiệt tình nhìn phu quân: “Mau vào đi, mau vào đi, các ngươi lên kinh lần này, mang theo bao nhiêu tiền? Nếu muốn ở lại đây thì phải nộp tiền. Thấy là bà con, một nhà bảy miệng, một đêm tính một lượng bạc.”

Ta vừa nói vừa móc ra cái bàn tính: “Thời buổi này, một góa phụ như ta sống không dễ dàng, lão bá sẽ thông cảm cho ta chứ?”

Phu quân tức đỏ mặt, giơ tay định đánh ta.

Lệ Nương vội vàng ngăn lại: “Hồng Phi, phu nhân của chàng hình như không nhận ra chàng rồi…”

“Phu nhân gì chứ?” Ta lập tức biến sắc mặt, từ sau lưng móc ra một cây Lang Nha bổng, đập thẳng vào mặt phu quân.

Vừa đánh vừa mắng: ” Lão nương là một quả phụ trong sạch, tên nhà quê ở đâu ra lại dám nhận là phu quân của ta?

“Ai ở kinh thành mà không biết phu quân đoản mệnh của ta đã bị hổ báo sói beo ăn thịt khi đi săn mùa thu! Ngươi là thứ gì mà dám mạo danh phu quân của ta?”

Ta vừa nói, vừa nhổ một bãi nước bọt xuống đất, đúng lúc đó nha hoàn bưng trà lạnh chạy tới.

“Phu nhân, trong nhà hết củi và trà rồi, nô tỳ ra hồ múc một bát nước pha trà, lại hái mấy lá cây trên cây, không biết khách quý có chê không.”

Ồ, lanh lợi đấy, hôm qua huynh trưởng mới tặng trà Tây Hồ Long Tỉnh, ta không thể để cho thứ vô liêm sỉ này được lợi.

Nàng vừa dứt lời, ta lập tức cầm lấy ấm trà, tạt thẳng vào người bảy người.

Tiêu Hồng Phi né kịp nhưng Lệ Nương thì không như vậy, vừa vặn bị tạt trúng.

Nước trong hồ thế mà còn có mấy quả trứng nòng nọc, lúc này đang bám trên búi tóc của Lệ Nương, không ngừng ngọ nguậy.

Lệ Nương không hề hay biết, còn ở đó dùng khăn tay giả bộ yếu đuối đáng thương.

Ta suýt thì không nhịn được cười, vội vàng tự nhủ trong lòng, một diễn viên giỏi không được cười.

Ta chống nạnh, vẻ mặt hung dữ: “Cút cút cút, bây giờ ăn mày cũng trơ trẽn thế sao!”

Rõ ràng là Tiêu Hồng Phi rất sĩ diện.

Ta vừa mắng vừa đánh, khiến Tiêu Hồng Phi từ bỏ ý định vào nhà, hắn nhìn ta, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.

Nhưng hắn là cái thá gì, ta cần gì phải nhìn sắc mặt hắn?

Rầm một tiếng, ta đóng sập cánh cửa cũ nát, đuổi cả nhà bảy người bọn họ ra khỏi cửa.

Ta quay đầu lại, nhìn nha hoàn cười.

Trở lại sân, nha hoàn có chút lo lắng: “Phu nhân, nếu hắn tìm người chứng minh thân phận thì sao?”

Ta trở lại ghế, tiếp tục đắp dưa leo lên mặt: “Hắn đi tìm ai? Danh tiếng của Tiêu gia đã sớm bị đệ muội của hắn làm tiêu tan sạch sẽ, cả Tiêu phủ từ trên xuống dưới, chỉ có ta, quả phụ xui xẻo này là trong sạch.

“Tình hình kinh thành thay đổi từng phút từng giây, hắn còn tưởng mình là Tiêu hầu gia kiêu ngạo mười năm trước hay sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.