12
Ta mang đầu của Tiêu Hồng Thanh về, ném vào từ đường Tiêu gia, tiện tay thắp một nén hương.
“Tổ tiên Tiêu gia ở trên, ta đã mang đứa con bất hiếu của các người về rồi.
“Các người cứ yên tâm mà chuyển nhà đi, một ngôi nhà to như vậy, lại để nhiều bài vị như thế, ta ban đêm có chút không ngủ được.
“Ngôi nhà này sau này mang họ Đỗ, các người cứ trốn vào trong rương đi.”
Nói xong ta liền tự tay nhét bài vị vào trong chiếc rương đã chuẩn bị sẵn.
Chiếc rương này vẫn là chiếc rương lớn nhất và đắt nhất mà ta mang theo khi gả vào Tiêu phủ.
Ban đầu trong rương đựng bạc của ta, mười năm nay đã tiêu dùng gần hết.
Nhưng không sao, hết một rương thì vẫn còn nhiều rương nữa.
Hiện tại phụ huynh ta đã mở ra thị trường trên biển, nhà ta giàu có đến mức ta không dám nghĩ.
Đợi bài vị để xong, ta vỗ tay, hai vệ sĩ lặng lẽ xuất hiện, khiêng rương ra sân.
Những bài vị này đem đi đốt lửa thì có chút lãng phí, chi bằng cứ để đó, biết đâu sau này còn có thể dùng được.
Ta còn đặc biệt dặn dò người hầu, khi gặp phải rương bài vị thì đi vòng xa một chút. Ai biết được bên trong có thể nhảy ra thứ gì.
Ta ngẩng đầu nhìn lên bức hoành phi của từ đường Tiêu gia, dặn dò người hầu: “Lấy bài vị trinh tiết của ta ra, treo lên.
“Ai, ta đúng là một quả phụ đầy tiết tháo.”
13
Đêm xuống, trong phòng ta đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Ta đột ngột mở mắt, lạnh lùng nhìn nam nhân đang quỳ trên mặt đất.
“Ngươi muốn làm gì?”
Hắn đột nhiên nắm lấy tay ta: “Phu nhân, những năm qua khổ cho nàng rồi, hãy để ta trở về chăm sóc nàng thật tốt.”
Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt hắn trông có vẻ đẹp trai hơn thường ngày một chút.
Nội tình của hắn không tệ, không biết hôm nay đến tìm ta đã trát bao nhiêu phấn lên mặt.
Ta không chút biểu cảm rút tay về: “Ngươi nói quá rồi, ta chỉ là một quả phụ, mười năm nay ta đã sớm quen rồi.”
Tiêu Hồng Phi cao giọng: “Phu nhân, ta không chết! Đều là do Lệ Nương, nàng ta lợi dụng lúc ta bị thương mà quyến rũ ta, còn dùng đứa trẻ ép ta ở lại, những đứa trẻ đó đều là cốt nhục của Tiêu gia, ta không thể không ở lại!”
Ta nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”
Thấy ta có chút mềm lòng, Tiêu Hồng Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Thật, lần này ta trở về là vì trong lòng vẫn còn nàng, nàng hãy để ta trở về đi. Lệ Nương những năm qua không có công lao cũng có khổ lao, cứ để nàng ta làm thiếp, hoặc không cho danh phận cũng được. Nàng yên tâm, chính thê trong phủ này mãi mãi là nàng!
“Còn mấy đứa trẻ kia, chỉ là thêm vài đôi đũa mà thôi, ta đảm bảo chúng tuyệt đối sẽ không làm phiền nàng.”
Lời hắn nói khiến ta không khỏi kinh ngạc.
Rốt cuộc là đang cầu xin hay là đang yêu cầu ta?
Nhưng ta lại tò mò, bộ mặt này của hắn, rốt cuộc là muốn làm gì.
Ta khẽ ho một tiếng, đã có chủ ý: “Ta cho ngươi một cơ hội, xem ngươi biểu hiện thế nào.”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên ôm lấy ta, khi ta nổi hết cả da gà thì hắn lại buông ta ra.
Giọng điệu của hắn đầy ngọt ngào: “Phu nhân, chỉ cần nàng chịu nhận ta, nàng muốn ta thế nào cũng được.”
“Thế nào cũng được?” Ánh mắt mang theo ý cười của ta đánh giá hắn, sau đó nói: “Đi đổ thùng phân đi.”
Vết ửng hồng vừa mới xuất hiện trên mặt hắn lập tức biến mất.
Ta cười như không cười nhìn hắn: “Vừa nãy không phải nói làm gì cũng được sao? Sao bây giờ lại bắt đầu thoái thác rồi?
“Xem ra ngươi cũng không phải là thật lòng.”
Hắn nghiến răng, đứng dậy: “Ta đi ngay.”
14
Tiêu Hồng Phi trước mặt ta cúi đầu xưng nhỏ vài ngày sau liền đưa Lệ Nương và năm đứa trẻ về.
Tiêu Hồng Phi mặt mày ân cần: “Phu nhân, sau này năm đứa trẻ này chính là con của chúng ta. Chỉ cần nàng đối xử với chúng như con đẻ, chúng nhất định sẽ báo đáp nàng thật tốt!”
Có thật không?
Lão Ngũ là nhân vật nổi tiếng độc ác trong sách, bất kỳ ai chọc vào hắn, sau này đừng hòng sống yên ổn. Hắn chính là một con dao tốt của Lệ Nương, nổi tiếng là người bảo vệ mẹ.
Năm đứa trẻ này đứa nào cũng có tài riêng, thời gian xuyên sách quá lâu, tài năng của mấy đứa còn lại, ta gần như đã quên hết rồi.
Ta lấy ra một cái bàn tính, tính toán rôm rả cả buổi: “Năm đứa trẻ ăn mặc đủ kiểu, lại còn phải đi học. Chuyện này không giống như lúc đầu nói chỉ thêm năm đôi đũa đâu… Nhỏ như vậy, xem ra vẫn chưa thể làm việc được…”
Cuối cùng ta đập bàn tính một cái: “Nếu các ngươi muốn ăn cơm thì phải chăm chỉ làm việc trong phủ, nếu cứ ra vẻ tiểu thư, thiếu gia thì Đỗ phủ này không nuôi nổi các ngươi đâu.”
Nói xong ta vỗ tay, lập tức có người hầu mang đến bảy bộ quần áo lớn nhỏ khác nhau, phát cho mỗi người một bộ.
Cuối cùng còn thừa hai bộ, ta liếc nhìn Tiêu Hồng Phi: “Còn ngây ra đó làm gì? Ngươi và Lệ Nương chẳng lẽ không ăn cơm sao?”
Hai người này trông có vẻ rất không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn nhận hai bộ quần áo.
Để Tiêu phủ đổi thành Đỗ phủ, ta đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, không chỉ sửa lại một vài sân viện, mà còn sửa lại cả một vài thế đất phong thủy.
Đặc biệt là cái hồ ta từng nhảy xuống, trực tiếp cho lấp lại, còn bố trí một ngọn núi giả ở một nơi khác.
Tháng tiếp theo, Tiêu Hồng Phi dẫn theo Lệ Nương và năm đứa trẻ, cặm cụi làm việc trong nhà ta, ngày nào cũng mệt đến nỗi không có thời gian nói với ta một câu, ta cũng được nhàn hạ.
Nhưng hắn đúng là có sức hút, rất nhanh đã xưng huynh gọi đệ với mấy người hầu trong phủ.
Hắn bắt đầu dò hỏi xem thứ gì trong phủ có giá trị nhất, chẳng hạn như của hồi môn của ta.
Vào một đêm tối trời, chiếc rương hồi môn lớn nhất và nặng nhất của ta đặt trong sân đã bị trộm mất.
Cùng lúc đó, Tiêu Hồng Phi, Lệ Nương và năm đứa trẻ cũng biến mất.
Nha hoàn vội vàng xông vào phòng ta: “Phu nhân, phải làm sao bây giờ, có nên đi báo quan không?”
Ta phất tay một cái: “Tất nhiên là phải rồi! Nói với quan phủ rằng, họ hàng nghèo ở quê của Tiêu gia đã trộm mất cả một rương hồi môn của ta, ta tính toán sơ sơ, khoảng mười nghìn lượng vàng.”
Nha hoàn vội vàng bịt miệng ta: “Phu nhân, chúng ta như vậy có phải là vu khống không?”
Ta hạ giọng: “Sợ gì? Dù sao cũng không ai biết trong rương đó đựng thứ gì, ngươi cứ đi báo quan như vậy. Cả thiên hạ đều biết bảy người họ mang theo mười nghìn lượng vàng, không động được ta thì còn không động được họ sao?
“Cũng đỡ phải để họ suốt ngày lắc lư trước mặt ta.”
Nha hoàn lúc này mới vỡ lẽ, vội vàng dẫn theo một người hộ vệ, đến quan phủ báo quan.
Bên ngoài chiếc rương hồi môn, ta đã khóa chín chín tám mốt ổ khóa lớn, chiếc rương đó không phải làm bằng gỗ, mà cố tình dùng kim loại khá chắc chắn.
Ta thực sự rất mong chờ.
Một nhà bảy người cõng theo rương hồi môn của ta chạy trốn khắp nơi.
Đường cùng, nghe nói là mười nghìn lượng vàng, lại phấn chấn tinh thần.
Vất vả lắm mới cạy được rương ra, lại phát hiện bên trong là bài vị của Tiêu gia, nghĩ đến thôi cũng thấy kích thích.
Nhân lúc họ bỏ trốn, ta cũng nên thu dọn hành lý chạy trốn thôi.
15
Từ đó về sau, ta không còn nghe tin tức gì về Tiêu Hồng Phi nữa, năm đứa trẻ thiên tài cũng không phát huy được tác dụng gì.
Tương lai tể tướng, tương lai tướng quân, tương lai đệ nhất mỹ nhân, tất cả đều không còn.
Lúc này đây, ta đang nằm trên ghế bập bênh trên boong tàu, mắt đắp hai lát dưa leo.
“Này, nha đầu, muội thật sự không định tìm thêm một phu quân sao?” Giọng của huynh trưởng truyền đến từ trên đầu ta.
Ta vươn vai, thở dài một hơi, hít thở không khí tự do trên biển.
“Tìm gì mà tìm, huynh không nghĩ ta sẽ quay về chứ?”
Ta nhét lát dưa leo vào miệng nhai hai cái, nghênh đón gió biển, giơ tay tạo dáng kinh điển của phim Titanic.
Gió biển từng cơn ùa đến, gột rửa toàn thân ta.
Nơi này không có áp lực của cốt truyện tiểu thuyết, không có áp lực của cái gọi là trinh tiết, không có áp lực của hoàng quyền.
Trong không khí tràn ngập vị ngọt ngào của tự do.
Ta có thể hát lớn, có thể đến bờ bên kia của biển, có thể vô ưu vô lo.
Cuối cùng ta cũng có thể được là chính mình.
Hết.