Văn án
Không biết từ khi nào bạn trai tôi đột nhiên đeo một chiếc vòng tay làm từ đồng xu một tệ.
Cho đến ngày cưới, một cậu bé chạy vào phòng trang điểm, ôm chặt lấy chân tôi và khóc lóc: “Dì ơi, xin dì đừng giành ba của con với mẹ con có được không?”
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra đồng xu đó là số tiền người phụ nữ mà anh từng qua đêm đưa cho anh.
Anh ấy nói rằng lúc đó anh chỉ cảm thấy bị sỉ nhục, nên đã đeo nó trên tay để nhắc nhở bản thân sau này phải luôn tỉnh táo.
Nhưng bà nội của anh ta lại đứng chắn trước mặt đứa trẻ và nói với tôi: “Nếu cô không thể chấp nhận cháu tôi, thì đừng làm con dâu nhà họ Vệ.”
Tôi nhìn bạn trai im lặng, rồi đứng dậy, tháo khăn voan, ném chiếc nhẫn vào mặt anh ta và nói: “Ai muốn làm con dâu nhà họ Vệ thì làm đi!”
1
Thợ trang điểm vừa giúp tôi búi tóc xong, tôi vừa đứng dậy muốn ngắm nhìn toàn bộ hiệu quả thì một cậu bé đã chạy vào phòng trang điểm.
Cậu bé ôm chặt lấy đùi tôi, khóc lóc với nước mắt nước mũi đầy mặt: “Dì ơi, xin dì đừng giành ba của con với mẹ con có được không?”
Tôi chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, Vệ Lâm ngoại tình từ bao giờ? Lại còn có một đứa con lớn như vậy?
Hay đây là trò đùa của ai đó, nhưng thật sự là quá đáng quá rồi.
Cô bạn thân Kỳ Kỳ vội vã đỡ tôi vì tôi đang mang thai, đứa trẻ này xông thẳng vào, mà tôi lại đang mang giày cao gót, suýt chút nữa đã va vào góc bàn bên cạnh.
Trong lúc chúng tôi không biết phải làm gì, cuối cùng Vệ Lâm cũng vội vã chạy đến, anh ta kéo đứa trẻ ra khỏi phòng và nói: “Man Man, con của bạn anh nghịch ngợm, em đừng để ý, anh sẽ đưa nó ra ngay.”
Anh ta giải thích một cách bình thường, nhưng lòng tôi lại cảm thấy rất bất an.
Tay anh ta che miệng cậu bé, chuẩn bị mở cửa ra ngoài.
Nhưng đứa trẻ đột nhiên cắn vào tay anh ta và khóc lớn: “Ba xấu! Ba xấu! Con là con của người khác, vậy cái vòng tay đồng xu một tệ ba đeo là gì?”
Mọi người đều đứng c.h.ế.t lặng, không khí trở nên căng thẳng.
Đứa trẻ tiếp tục khóc: “Mẹ đã dùng một tệ để mua ba, bây giờ ba không cần chúng con nữa sao? Con thật khổ, sinh ra đã không có ba, bây giờ ba còn muốn kết hôn với người khác.”
Tôi nhìn chiếc vòng tay đồng xu mà Vệ Lâm không biết đã đeo từ lúc nào, ánh mắt gặp nhau, tôi chờ đợi anh ta giải thích.
Vệ Lâm ngồi xuống, quát lớn đứa trẻ: “Im lặng!”
Đứa trẻ ngay lập tức im lặng, đưa tay nhỏ lau nước mắt, sau đó cẩn thận kéo tay áo của Vệ Lâm: “Ba ơi, con không khóc nữa, ba sẽ không bỏ rơi con đúng không?”
Vệ Lâm không trả lời, chỉ kéo đứa trẻ ra sau lưng, sau đó nới lỏng cà vạt, hàm dưới căng chặt, ánh mắt nặng nề nhìn tôi và nói: “Man Man, xin lỗi, anh không biết mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này, nhưng anh thật sự không cố ý, năm năm trước anh say rượu, anh không ngờ cô ta lại sinh ra đứa trẻ.”
Lòng tôi rơi xuống đáy vực, cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón chân lan lên lưng, tay nắm chặt váy cưới, không biết phải làm gì.
Vào ngày cưới, chồng tôi lại có một đứa con vài tuổi, tôi không biết phải nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn mọi thứ xung quanh.
Anh ta đưa tay muốn giữ vai tôi, cố gắng an ủi tôi, nhưng tôi phản ứng theo bản năng tránh xa.
“Man Man, chúng ta đã có tình cảm bao nhiêu năm như vậy, em không thể cho anh một cơ hội để giải thích sao? Anh và cô ta thật sự không có tình cảm, chỉ là đêm đó anh say quá, anh xin em đừng từ bỏ những gì chúng ta đã vất vả có được, được không?” Giọng nói của anh ta lần đầu tiên nghe đầy lo lắng.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy mỉa mai, không có tình cảm, say rượu, thật là một lời giải thích vụng về!
Say đến mức không biết gì nữa, mà vẫn có thể làm chuyện đó sao?
“Vệ Lâm, cái vòng tay rách nát đó anh đã đeo bao lâu rồi? Anh còn nhớ không?”
“Man Man, không, không phải…” Anh ta tiếp tục lục tìm từ ngữ để biện minh cho mình.
Nhưng tôi không cho anh ta cơ hội, đau đớn nói: “Tôi cũng không nhớ nữa, hình như đột nhiên một ngày nào đó, anh đã đeo nó phải không? Đã nhiều năm rồi, anh chưa bao giờ tháo ra.”