VỌNG TỘC QUÝ NỮ, TỰ XIN HÒA LY

Chương 1 - 2


(Văn án)

 

Công tử ăn chơi nhất kinh thành cưới tiểu thư khuê các nhà cao cửa rộng. Ngày thành hôn hắn ta bỏ mặc tiểu thư, ra ngoài tìm vui.

“Một người nhàm chán như ngươi, đừng mơ tưởng ta sẽ thích ngươi.”

Sau đó kinh thành có biến, tiểu thư vất vả chống đỡ gia đình, tiếng tăm hiền thê vang xa.

Hoàng thượng nghe được sự tích của nàng, ban cho nàng một nguyện vọng.

Tiểu thư tự xin hòa ly, nhưng tên công tử ăn chơi kia như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng cho thêm một cơ hội.

Ta chính là tiểu thư khuê các đó.

 

1

Hôn sự giữa ta và Hạ Cẩm xem như là một mối hôn sự mù quáng.

Sau khi ta tròn mười lăm tuổi, mẫu thân nói với ta rằng hôn sự của ta đã được định.

Đối phương là quý nam* của Thừa tướng, Hạ Cẩm.

(*) quý nam: con trai út

Hạ Cẩm ở kinh thành cũng khá nổi tiếng, và tất nhiên, không phải là danh tiếng tốt.

Hắn ta lãng tử trong chốn hoa lệ, không có chí lớn, học vấn chỉ vừa đủ, nhưng ăn chơi lại rất thành thạo.

Nghe tin mình phải gả cho Hạ Cẩm, ta chỉ cảm thấy mắt mình ta sầm lại.

Định cầu xin mẫu thân, nhưng mẫu thân đã rơi nước mắt:

“Kim Linh, phụ thân con đã đắc tội với người không nên đắc tội, bây giờ chỉ có Thừa tướng mới có thể bảo vệ phụ thân con thôi!”

Ngọn lửa trong lòng ta bị những giọt nước mắt của mẫu thân dập tắt.

Ta không thể từ chối gánh nặng tình thân này.

Ngày thành thân, ta thấy phụ thân thở phào nhẹ nhõm, thấy mẫu thân không nỡ rời xa, đau lòng, thấy những người qua đường hoặc tiếc nuối, hoặc chờ xem trò cười, thì thầm to nhỏ.

Cuối cùng, tất cả đều bị che lấp sau tấm khăn voan dày.

Số phận của những nữ nhi gia đình danh giá, luôn là thân bất do kỷ.

 

2

Trước khi gả vào phủ Thừa tướng, ta đã nghe nói rằng Hạ Cẩm trong phủ có hồng nhan tri kỷ, ngoài phủ có bạn tâm giao.

Họ đều nói rằng, nam nhân ba thê thiếp bốn nàng hầu là chuyện bình thường.

Đêm động phòng, ta cũng không còn mong đợi gì nữa.

Chỉ là ta nghe thấy Hạ Cẩm cùng nhóm bạn bè xấu của hắn ta đang làm ồn bên ngoài tân phòng.

“Hạ Cẩm, ngươi là người đầu tiên trong chúng ta thành thân, sau này chẳng phải ngươi không thể cùng chúng ta vui chơi nữa sao?”

“Cái gì mà thê tử? Khi phụ thân ta chỉ định hôn sự này, hoàn toàn không qua sự đồng ý của ta! Ta không chỉ sẽ tiếp tục vui chơi, mà tối nay ta cũng phải đi cùng các ngươi vui chơi!”

Những tiếng trò chuyện ồn ào và bước chân lộn xộn tiến đến gần tân phòng, cửa bị đá văng ra.

Nha hoàn muốn ngăn cản những tên phá phách đó, nhưng bị Hạ Cẩm quát dừng lại:

“Đây đều là huynh đệ tốt của ta, huynh đệ như tay chân, để họ xem nương tử của ta thì đã làm sao?”

Vừa nói, Hạ Cẩm vừa mời họ lại gần.

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo, cảm giác nhục nhã vô cùng khiến mặt ta nóng bừng.

Tiếng ồn này đã thu hút bà mối đến, bà mối phải dùng lời lẽ khéo léo để mời những kẻ đó ra ngoài.

Hạ Cẩm tiến gần ta, mùi rượu xộc vào mũi.

Hắn ta dùng tay vén khăn voan lên:

“Tống Kim Linh, người cứng nhắc và vô vị như ngươi, đừng mong ta sẽ thích ngươi.”

Không có uống rượu giao bôi, không có thắp đèn hỷ, cũng không có động phòng.

Vào đêm thành hôn với ta, hắn ta ngủ lại chỗ tình nhân ở ngoài phủ.

Ta gần như trở thành trò cười của cả Kinh thành.

Nhưng dường như đây là số phận của ta, và ta chỉ có thể chấp nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.