Chuyện ta mang thai, buổi sáng khi thỉnh an mẫu hậu đã bẩm báo với người, vậy mà đến chiều, cả kinh thành đã râm ran bàn tán.
Thế nên lại có lũ lượt người đến phủ chúc mừng, khiến Hạ Hằng Xuyên bận rộn không ngơi.
Ta vừa nhấm nháp các loại bánh điểm tâm, vừa ngắm nhìn hắn ôn tồn lễ độ tiếp đón quan khách, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác ấm áp.
Đang đắm chìm trong hình ảnh tương lai cùng con trẻ nô đùa, một bóng hồng y (*) phấp phới lướt qua trước mắt ta, rồi ung dung ngồi xuống chiếc bàn trà bên cạnh.
(*) Bên Trung hay dùng hồng y, nhưng nó là y phục màu đỏ nhé.
“Chúc mừng Công chúa, không biết Công chúa muốn nghe lời hay ý đẹp gì? Để ta mạn phép ngâm nga vài câu chúc mừng cho thêm náo nhiệt.” Cơ Phàm một chân đặt trên mặt đất, một chân gập lại gác đầu gối lên bàn, tay lười biếng chống cằm, ấy vậy mà hắn vẫn toát lên vẻ phong lưu, lãng tử và diễm lệ.
Mọi quan khách bỗng chốc im bặt, ánh mắt tò mò luân chuyển giữa ta và Cơ Phàm.
Hạ Hằng Xuyên tiến đến, đứng trước mặt ta, ánh nắng rọi qua song cửa sổ chiếu lên người hắn, những mảng sáng tối đan xen tạo nên vẻ đẹp mơ hồ trên khuôn mặt hắn. Ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng lại chú ý đến đôi tay đang siết chặt thành quyền trong ống tay áo, vang lên tiếng rắc rắc.
“Cơ công tử…”
Hạ Hằng Xuyên vừa cất tiếng, Cơ Phàm đã cười vang cắt ngang lời hắn: “Phò mã, ta và công chúa đã có giao ước từ trước, giờ đây công chúa nên dùng kiệu tám người khiêng để đón ta vào phủ.”
Hạ Hằng Xuyên khẽ run lên, cúi đầu đưa mắt nhìn ta. Ta nhấp một ngụm trà, từ từ đứng dậy, mỉm cười với quan khách: “Hôm nay phủ công chúa có chút việc, không thể khoản đãi mọi người. Lòng tốt của chư vị, bản công chúa vô cùng cảm kích, xin phép không tiễn.”
Dứt lời, ta khoác lấy cánh tay Hạ Hằng Xuyên, dẫn đầu rời khỏi đại sảnh, Cơ Phàm thong dong đi theo sau ta.
Đến hậu hoa viên, ta xoay người, tức giận trừng mắt nhìn Cơ Phàm: “Ngươi nhất quyết phải chọn hôm nay đến đây chọc ta tức giận?”
Hắn cố nén nụ cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta: “Công chúa từng nói, nếu ta không yêu người thì cũng không được phép yêu người khác. Hôm nay ta đến đây là muốn hỏi công chúa, nếu ta thực sự đã yêu người khác thì phải làm sao?”
Nếu yêu người khác thì phải làm sao à?
Ta nuốt nước miếng, run run lên tiếng:
“Ta có phải nên chuẩn bị chút của hồi môn cho ngươi?”
Hắn nhìn ta chằm chằm, nửa cười như không, đầy ẩn ý:
“Thì ra trong lòng công chúa, ta chỉ là một món đồ chơi.”
Ta quay lưng đi, không nhìn hắn:
“Ngươi có người mình yêu thương, hãy trân trọng đối đãi. Ta sẽ không níu kéo, mà sẽ chúc phúc cho ngươi.”
Quá khứ ùa về, có những giả dối, có những lừa lọc, nhưng cũng có những khoảnh khắc tình cảm chân thành đối đãi. Tiếng cười của Cơ Phàm vỡ vụn, tan biến theo gió.
Hạ Hằng Xuyên tiến đến choàng tay ôm lấy vai ta, giọng dịu dàng:
“Gió lớn rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Ta ngước nhìn, nở nụ cười yếu ớt nói với Hạ Hằng Xuyên:
“Hãy nhớ rằng, ta là kẻ tàn nhẫn, vô tình vô nghĩa.”
Hạ Hằng Xuyên khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh tia sáng:
“Công chúa chỉ là đã đem tình cảm trao cho người khác mà thôi.”
Vừa đi được vài bước, ta bỗng nghe tiếng động mạnh sau lưng.
Quay đầu nhìn lại, ta thấy Cơ Phàm nằm bất động trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.
Sau khi mời đại phu chuẩn đoán, ta mới biết rằng trên người hắn toàn bộ là vết roi. Chỉ do hắn mặc hồng y nên dù y phục nhuốm m.á.u đỏ tươi, ta cũng chẳng hề hay biết.
Ta ngồi bên giường, nhìn hắn với muôn vàn cảm xúc lẫn lộn dâng lên trong lòng.
Có phải vì ta mà Cơ Phàm mới bị tra tấn như vậy?
“Phò mã, phụ thân của chàng có thể làm ra chuyện như vậy không?” Nếu nói đến người không ưa Cơ Phàm nhất, thì đó chính là Hạ lão tướng quân.
Hạ Hằng Xuyên nghiêm túc lắc đầu:
“Phụ thân chinh chiến sa trường, một đời chỉ biết điều binh khiển tướng, công chúa không nên xem thường người như vậy.”
Ta hít một hơi thật sâu, gật đầu:
“Được rồi, vậy không phải. Chàng ra ngoài trước đi, ở đây chỉ cần ta là đủ.”
Hạ Hằng Xuyên mím môi hồi lâu, cuối cùng cũng thuận theo ý ta mà lui ra ngoài.
Ngay khi Hạ Hằng Xuyên vừa rời khỏi, Cơ Phàm đột nhiên mở mắt, nhìn ta chằm chằm. Khuôn mặt không chút huyết sắc càng khiến hắn thêm phần lãnh diễm.
“Công chúa, nàng là kẻ lừa đảo.” Hắn nghiến răng nói.
“Thương tích của ngươi từ đâu mà có?” Ta đứng dậy rót cho hắn một chén trà, nhẹ đỡ đầu hắn để hắn uống từng ngụm.
Vừa uống xong, bàn tay to lớn siết chặt lấy cổ tay ta, ánh mắt tĩnh lặng dán chặt vào khuôn mặt ta, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm ta, khàn giọng nói “Thú vui lúc ái ân, công chúa có muốn trải nghiệm một phen không?”
Cùng người tận hưởng cái thú vui gì mà hắn bị đánh đến rách da chảy máu? Đây gọi là thú vui ái ân? Chẳng lẽ hắn thích mùi vị địa ngục?
Ta khẽ hừ một tiếng, “Vì ngoài kia ngươi có kẻ thù, nên hãy ở lại phủ công chúa, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Vậy người thương của ta phải làm sao?” Hắn nhàn nhã nhìn ta, biểu cảm thản nhiên tựa như những vết thương dữ tợn trên thân thể hắn vốn không hề tồn tại.
“Đem đến đây, ta sẽ nuôi.” Ta phất tay áo, khí phách hiên ngang.
Nụ cười của hắn dần trở nên dữ tợn, buông tay ta, nhẹ nhàng đẩy ta một cái, “Tiểu bảo bối, đau đớn da thịt ta có thể chịu đựng, nhưng đau đớn trong lòng ta không cách nào chịu được, nàng mau đi đi, ta sợ ta sẽ ch/ết/ trong ngày hôm nay.”
Lòng dạ nam nhân tựa biển sâu…
Dặn dò hắn cẩn thận đừng cử động lung tung xong, ta liền rời đi.
Hiện tại, ta cũng có chuyện quan trọng, đó là dưỡng thai nhi trong bụng thật tốt.
Trước đây ta tìm mọi cách lấy hơi ấm từ người khác, chỉ để trong tháng ngày dài đằng đẵng, ta không tự mình chìm đắm trong vũng lầy.
Nhưng giờ đây, ta muốn dắt tay con của ta, nhìn kỹ thế gian này.
Dùng sức lực nhỏ bé của ta, mang đến cho “hắn” sự ấm áp, mang đến cho “hắn” hạnh phúc.
Hạ Hằng Xuyên đứng ở cuối hành lang, vai rộng eo thon, thân hình hiên ngang.
Ta tiến đến, khẽ chạm vào cánh tay hắn, “Phò mã, chàng đang nhìn gì vậy?”
Hắn chậm rãi quay người, đặt tay lên vai ta, đôi mắt gợn sóng, như mặt hồ bị gió xuân thổi lăn tăn.
Nhìn ta hồi lâu, hắn khẽ thở dài, “Phụ thân đến rồi.”
Tai ta ù ù, Hạ lão tướng quân là một người thô lỗ, ta vốn dĩ sợ ông ấy, từ khi thành thân, có thể trốn là trốn.
Hạ Hằng Xuyên nhận ra sự kháng cự của ta, nhẹ giọng nhắc nhở: “Hiện tại công chúa đang mang thai, phụ thân sẽ không lớn tiếng với công chúa đâu.”
Đúng vậy, ta mang thai đích tôn Hạ gia, ta sao phải sợ ai.
Nhưng đáng tiếc, ta và Hạ Hằng Xuyên đã nghĩ sai, kẻ thô lỗ vẫn mãi cư xử thô lỗ.
Vừa mới bước chân vào cửa, tiếng rống giận của lão nhân gia suýt làm ta điếc tai.
“Công chúa và Cơ công tử kia vẫn chưa dứt tình? Hay ngươi nhất định phải ép ta đưa hắn vào cung làm thái giám mới vừa lòng?” Hạ tướng quân tay cầm cây thương vàng hình đầu hổ, giận dữ vung mạnh trên không.
Hạ Hằng Xuyên che chắn trước người ta, “Phụ thân, người làm kinh sợ công chúa.”
Ta định thần, vòng qua Hạ Hằng Xuyên tiến lên phía trước. “Giữ hay đuổi Cơ Phàm là quyền tự do của bản cung, phụ thân muốn dùng cây thương này đ.â.m thủng bụng ta sao?”
Ta hiên ngàng ưỡn cái bụng đang mang thai nhưng còn chưa lộ rõ của ta ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ lão gia.
Cơ Phàm dù sao cũng là người của ta, từng hầu hạ ta, ta tự nhiên phải che chở, không thể để kẻ khác ức hiếp.
Hạ phụ thân thế mà lập tức vung cây thương, một nhát đánh vào đầu gối Hạ Hằng Xuyên.
Hạ Hằng Xuyên rên rỉ và khuỵu gối xuống đất.
“Tên vô dụng này, thiên hạ giai nhân vô số, sao ngươi cứ nhất quyết chọn loại nữ nhân hạ tiện, làm chuyện mất mặt này?” Hạ lão gia tức giận đạp mạnh cây thương xuống đất, thở hổn hền, quát xong vẫn không hả dạ, giơ chân đá vào vai Hạ Hằng Xuyên.
Hạ Hằng Xuyên lảo đảo một chút, miễn cưỡng đỡ được cú đá này.
Ta xông tới, dang rộng hai tay chặn trước người Hạ Hằng Xuyên, “Lão nhân gia, bản cung là loại hạ tiện dơ bẩn gì, người có thể đi bàn luận với phụ hoàng của ta, đừng ở đây diễu võ dương oai, bản cung tôn kính người, nhưng người đừng được đằng chân lân đằng đầu, nếu dám động đến nam nhân của bản cung, ta không ngại nhổ râu người.”
Một tràng lời lẽ hùng hồn, ta tuôn ra như nước chảy mây trôi, khí thế phi phàm.
Hạ lão tướng quân trước mặt trừng mắt to như chuông đồng, môi mấp máy không nói nên lời, hồi lâu mới chỉ vào bụng ta, giọng nói hưng phấn: “Đây nhất định là đích tôn Hạ gia.”
Lần này đến lượt ta trừng mắt.
Lão nhân gia sao lại cư xử không theo lẽ thường như vậy?
Hạ Hằng Xuyên đứng dậy, kéo ta ra sau lưng, Hạ lão tướng quân khoát tay với hắn: “Biên quan đột phát chiến sự, hôm nay ta đến đây là để từ biệt hai ngươi. Đợi ta dẹp loạn, sẽ trở về bế cháu đích tôn.”
Lão tướng quân đi đã lâu, Hạ Hằng Xuyên vẫn nhìn theo hướng người rời đi, ánh mắt xa xăm mang theo ảm đạm.
Nếu hắn không mất cánh tay, có lẽ sẽ có thể thay phụ thân chinh chiến, giờ đây lại bị giam cầm trong phủ đệ, được ta bao nuôi, phải chăng hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu?
“Hạ Hằng Xuyên, nhi tử của ngươi đói rồi này.” Ta đẩy hắn.
“Được, nàng muốn ăn gì?” Hắn quay người lại, khẽ mỉm cười.
“Bánh nướng ở cửa hàng phía Tây Thành.” Bây giờ đi qua đó, hắn còn có thể nói thêm vài câu với Hạ lão tướng quân.
Hắn cúi đầu mỉm cười, vuốt ve mái tóc ta, sải bước rời đi.
Nhìn bóng lưng vội vàng của hắn, dường như hắn đã hiểu được tâm ý của ta.
Ta ngân nga giai điệu nhẹ nhàng bước về tẩm điện, đặt tay dịu dàng vuốt ve phần bụng phẳng.
Sau khi mang thai, ta nhận ra mình bắt đầu dịu dàng hiểu chuyện hơn, toàn thân tràn ngập tình mẫu tử…
Cảm thấy như vậy thật tốt.