VỤ ÁN LẠP XƯỞNG

Chương 1


Vào ngày tổ chức hôn lễ của em gái tôi, tên đàn ông đã xâ.m hạ.i em ấy được ra tù.

“Cái thứ đàn bà rách nát bị ông đây chơi qua còn có người muốn? Các vị à, cô ta chính là món hàng của tôi đấy.”

Phương Đại Chí, kẻ hủy hoại hạnh phúc gia đình tôi đến gây chuyện trong tiệc cưới.

Gia đình em rể vì thể diện nên quyết định từ hôn.

“Con trai tôi là sinh viên đại học nổi tiếng, sau này sao có thể ngẩng cao đầu được?”

“Ruồi bọ không tự nhiên mà bâu vào trứng đâu, xem thái độ của người đàn ông kia, không chừng việc hủy hôn là còn tốt đấy.”

Mấy lời nói linh tinh không căn cứ luôn chỉ hướng vào người bị hại.

Nhưng Phương Đại Chí vẫn không muốn buông tha cho chúng tôi.

Hắn ta cứ lảng vảng dưới nhà tôi như ruồi bọ, tay cầm loa, ngày đêm hò hét:

“Đôi giày rách của ông đây vẫn còn ở đó à? Sao không chuyển đi? Là vì muốn chờ ông đây à?”

“Đàm Mẫn Mẫn, đừng xấu hổ.”

“Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, chúng ta ra ngoài vui vẻ chút đi~”

Hắn cứ như âm hồn không tan quấy rầy chúng tôi.

Nhưng kỳ lạ là không đến mấy ngày sau.

Phương Đại Chí mất tích rồi.

Nghe nói, nơi xuất hiện tín hiệu di động lần cuối cùng của hắn là ở gần nhà tôi.

Tại con hẻm nhỏ mà hắn từng phạm tội.

Vào một đêm mùa đông mười năm trước, chính tại nơi đó, Mẫn Mẫn bị kéo vào vực sâu.

Đêm ấy trời cực kỳ lạnh, tôi ôm em gái khóc lớn vì bất lực.

Mẹ tôi không chịu nổi đả kích, ch.ết vì nhồi m.áu n.ão.

Vào đúng hôm sinh nhật 17 tuổi của em ấy.

Hai chị em chúng tôi chưa hề chuẩn bị đã trở thành mồ côi.

Nửa đêm, Phương Đại Chí vẫn kiêu ngạo hét ầm ĩ dưới tầng:

“Đàm Mẫn Mẫn đừng trốn nữa. Năm đó cô dám tố cáo tôi, nhất định phải trả giá lớn!”

Tôi ôm chặt em gái vào lòng, bịt tai em ấy lại.

Cả người con bé lạnh lẽo không có chút độ ấm nào.

Giống như khi tôi tìm thấy con bé nằm trong đống tuyết.

“Chị ơi, chị nói xem em đã làm gì sai chứ?”

Mẫn Mẫn ngước lên nhìn tôi, đôi mắt vô hồn trống rỗng.

Tôi cũng không hiểu rốt cuộc tại sao.

Vì sao sự tủi nhục, đau khổ của người bị hại lại trở thành thứ v.ũ kh.í lăng trì chính họ?

Lòng tôi đau đớn như bị d.ao cắt.

Hai giờ đêm, có lẽ Phương Đại Chí đã mệt mỏi, bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh.

Rửa mặt xong, tôi quay lại tầng hai nghỉ ngơi.

Ngay khi tôi dần chìm vào giấc ngủ, chợt nghe thấy tiếng động rất nhỏ trong tủ quần áo phía đối diện giường.

Giống như tiếng vải ma sát vào nhau, loạt xoạt.

Tôi còn nghĩ là có chuột.

Dù sao nơi này cũng chỉ là một làng nhỏ trong thành phố, môi trường xung quanh không tốt lắm, điều kiện vệ sinh cũng không bằng nhà ở thông thường.

Nhưng giây tiếp theo, dưới ánh đèn mờ ảo.

Tôi nhìn thấy giữa khe hẹp của cánh tủ đang khép hờ.

Một ít vải quần áo nam.

Có ai đó đang trốn trong tủ.

Một con mắt đang theo dõi tôi qua khe hở.

Tim tôi đập loạn xạ, cả người run lên vì sợ hãi.

Phương Đại Chí, hôm nay hắn mặc một cái áo xám màu lông chuột.

Tôi cố gắng kìm nén sự run rẩy, giả vờ xoay người lại, dùng chăn che kín.

Rồi cẩn thận chạm vào chiếc di động cạnh gối.

Nhanh chóng gửi cho em gái một tin nhắn:

“Mau chạy đi, Phương Đại Chí tới rồi!”

Tôi tuyệt đối, tuyệt đối không thể để hắn làm tổn thương Mẫn Mẫn một lần nữa.

Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại lại vang tiếng thông báo.

Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh ấy như lời nhắc nhở đột ngột.

M.áu khắp cơ thể tôi như đông cứng lại.

Tôi quên không tắt tiếng!

Đã muộn rồi, trong bóng tối, một đôi tay rắn chắc thò vào trong chăn.

Nắm chặt lấy mắt cá chân tôi.

Tôi bị kéo mạnh ra khỏi giường.

Sức lực Phương Đại Chí khỏe đến đáng kinh ngạc, hắn ta dễ dàng chế trụ tôi, nở nụ cười dữ tợn.

Tôi dùng hết sức giãy giụa, hai chân đá lung tung, dùng khuỷu tay đẩy hắn ra.

Nhưng không có kết quả.

Hắn túm lấy mái tóc dài của tôi, kéo lên rồi đập mạnh xuống sàn.

Rầm____

Phía sau gáy của tôi đau nhói, trước mắt dần biến thành màu đen, cảm giác ghê tởm gần như muốn ngất đi.

Khuôn mặt xấu xí của người đàn ông chồng chéo thành vô số hình ảnh.

Tôi từng nghĩ không biết bao nhiêu lần, nếu ngày hôm đó người đi đưa trái cây cho dì là mình thì sẽ thế nào?

Năm đó Mẫn Mẫn có phải cũng trải qua cảm giác này không?

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Mẫn Mẫn hỏi với giọng ngái ngủ:

“Chị, có chuyện gì vậy?”

Em ấy không đọc được tin nhắn!

Tôi đá chân, run rẩy như cá nằm trên thớt, muốn tạo ra chút tiếng động nhỏ để nhắc nhở con bé, nhưng Phương Đại Chí bóp chặt cổ tôi, không cho tôi phát ra âm thanh.

“Chạy mau–“

Tôi liều mạng hét lên nhưng không ai có thể nghe được.

Nước mắt giàn giụa che mờ tầm nhìn, tôi tuyệt vọng vô cùng.

Tiếng cửa lạch cạch.

Tay nắm cửa xoay tròn, từ từ mở ra.

Sau nửa tháng Phương Đại Chí mất tích, vợ hắn đi trình báo, tố cáo tôi.

“Họ hàng nhà mẹ đẻ tôi cũng ở làng Đàm Gia nói buổi tối hôm chồng tôi mất tích, nhà cô ta băm thịt suốt đêm, m.áu chảy lênh láng, cứ đổ từng chậu từng chậu ra ngoài. Nhất định là cô ta đã gi.ết chồng tôi!”

Lời bà ta nói chẳng ai tin.

Một tên tội phạm thường xuyên gái gú m.ại dâ.m, cờ b.ạ.c bỗng dưng biến mất, đây là tin vui.

Mấy ngày sau, đội trưởng Đường tới làm một cuộc điều tra như thường lệ.

Lạp xưởng, thịt xông khói của tôi đã làm xong.

Ngôi nhà chúng tôi tự xây dựng có ba tầng, sân sau còn có một cái chuồng lợn, vì vậy mùi m.áu tanh sau khi gi.ết lợn còn đọng lại rất lâu trong không khí.

Giỏ trúc trước sân chất đầy thịt khô, lạp xưởng.

Những khấu thịt đầy đặn, săn chắc, màu sắc đỏ sậm treo trên cột.

Từng phần, từng đoạn, từng cụm.

Thịt được dồi kín không kẽ hở, mùi thơm đặc trưng lan tỏa.

Nhưng đội trưởng Đường dựa vào kinh nghiệm điều tra tội phạm nhiều năm đã nhạy bén phát hiện ra điều kỳ lạ.

“Lạp xưởng không phải thường được làm trước Tết à? Tại sao qua năm mới rồi mới làm?”

Tôi bình tĩnh giải thích:

“Trước đó còn tất bật chuẩn bị cho hôn lễ, không có thời gian. Ai ngờ hôm cưới lại xảy ra chuyện ồn ào như vậy, lễ cưới cũng bỏ rồi. Bây giờ có nhiều thời gian rảnh rỗi nên tôi mới làm chút thôi.”

Trong mắt đội trưởng Đường lộ vẻ áy náy.

“Ngại quá, nhắc lại chuyện buồn của cô.”

“Sớm nhìn rõ cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.”

Tôi rất kính trọng đội trưởng Đường, năm đó đi báo án tình cờ anh ấy đang trực gần làng Đàm Gia. Sau khi nhận được thông tin cũng là người đầu tiên chạy đến hiện trường.

Đội trưởng Đường lao tới ôm em gái tôi lên xe cấp cứu, cảnh tượng ấy cả đời tôi cũng không quên.

“Vương Ái Liên nói một ngày sau khi chồng cô ta mất tích, cô đã mua rất nhiều rượu trắng và muối.”

“Muối dùng để ướp thịt, rượu trắng dùng để khử mùi tanh.” Tôi cười đáp.

“Thịt do máy xay làm ra không ngon cũng không có độ dai, nên mới phải dùng da.o để chặt, khó tránh sẽ gây ra tiếng động hơi lớn. Vương Ái Liên lấy lý do này để buộc tội tôi sao? Làm phiền đến hàng xóm? Đội trưởng Đường, anh xem quanh đây có nhà dân để làm phiền à?”

Tôi nhìn một vòng.

Xung quanh làng đã bị xe ủi phá hủy rất nhiều.

Cả làng này, chắc còn trụ lại cũng không quá mấy người.

Nguyên nhân Phương Đại Chí cứ mãi quấy rầy chúng tôi không chỉ là trả thù.

Mà còn vì phá bỏ di dời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.