1.
Tắm xong, tôi mặc “bộ quần áo” mà tôi đã tìm kiếm khá lâu ở trên mạng, nhìn mình trong gương, cảm thấy có chút xấu hổ
Đây là bộ trang phục quấn bụng bắt chước trang phục mà phụ nữ mặc trong các nhà chứa thời xưa. Tôi và Lý Yến Tử đã phải mất rất nhiều thời gian để chọn nó – nó vừa gợi cảm vừa có thể che đi phần mỡ thừa trên eo của tôi.
Tôi tắt chiếc đèn lớn trong phòng ngủ và chỉ bật chiếc đèn nhỏ cạnh giường. Bóng tối lờ mờ, chỗ kín chỗ hở. Nó trông thật kỳ lạ.
Tôi không tin Vu Đại Long có thể chịu đựng được tối nay.
Tôi giấu mình dưới chăn, hoàn toàn mong đợi Vu Đại Long sẽ sớm nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Chẳng bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đi lên lầu của anh ấy, sau đó là tiếng đẩy cửa.
Tim tôi đập nhanh, đúng như dự tính, tôi vén chăn lên, bắt chéo chân rồi nằm nghiêng, thực hiện tư thế mà tôi đã nghĩ đến từ lâu.
Sau đó, đèn phòng bật lên một, căn phòng đột nhiên sáng lên như ban ngày.
VU Đại Long lẩm bẩm: “Sao em không bật đèn lên!”
Ngay sau đó, anh ấy nhìn lên và nhìn thấy tôi trên giường – rồi anh ấy cười “hahahahahahahaha” như thể bị điên.
Anh ấy chỉ vào tôi và cười đến mức hụt hơi: “Vương Hiểu Anh, em đang mặc gì vậy? Hahahahahahaha!”
Tôi đã nghĩ đến hàng trăm phản ứng có thể xảy ra của Vu Đại Long, nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng mọi chuyện sẽ như thế này.
Tôi vội vàng đắp chăn lại lên người, sau đó tôi cảm thấy toàn bộ m.á.u trong cơ thể như dồn lên đầu, mặt đỏ nóng bừng, gần như muốn nổ tung.
Vu Đại Long vẫn đang cười. Tiếng cười ấy như lưỡi d.a.o sắc nhọn xé nát mặt tôi. Phản ứng của Vu Đại Long giống như ném hết mặt mũi của tôi xuống đất, hình như vẫn cảm thấy chưa đủ thì anh ta lại giẫm mạnh lên.
Đủ rồi, tôi nhặt con búp bê của con gái tôi lên và ném vào anh ta: “Vu Đại Long!”
Vu Đại Long cuối cùng cũng ngừng cười.
“Ồ, em được quyền mặc nó, nhưng anh không có quyền cười ?. Đây lại là ý tưởng của Lý Yến Tử cho em à ? Anh nói cho em biết, lần sau nghe lời cô ta ít thôi, nếu cô ta thực sự tử tế, có thể bảo em mặc ba cái thứ vớ vẩn này không!”
Anh ta vừa nói vừa cười.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y và gần như muốn đánh ch anh ta.
Bây giờ chuyện đã xảy ra, tôi cũng không còn quan tâm mình xấu hổ cái gì nữa, chỉ đơn giản vén chăn ngồi dậy: “Nếu anh không ngủ với tôi, Lý Yến Tử cũng sẽ không cho tôi ý tưởng như vậy!”
Đúng vậy, sở dĩ tôi, Vương Hiểu Anh, ăn mặc như gái nhà chứa, ve vãn trước mặt chồng vào lúc nửa đêm, là vì chồng tôi đã gần hai năm không chạm vào tôi.
Nói chính xác thì anh ấy chưa bao giờ ngủ với tôi kể từ khi tôi sinh con đến giờ. Mỗi lần tôi muốn, anh đều nói mệt hoặc nói “cho bọn trẻ xem không tốt”.
Nhưng anh lại lén xem phim Pỏn và trốn tránh để tự mình “giải quyết” vấn đề.
Điều đó cho thấy anh ấy không mệt mỏi, cũng không phải không có nhu cầu. Anh ấy chỉ “không cần” tôi thôi.
Tôi đọc trên mạng rằng tìn…h dụ..c là yếu tố quan trọng bảo vệ hôn nhân. Nếu một cặp đôi không quan hệ thì chắc chắn sẽ có vấn đề.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc nói với Lý Yến Tử những lo lắng của mình.
Lý Yến Tử là bạn tốt của tôi. Khác với tôi, một phụ nữ nông thôn, cô ấy làm việc ở thành phố có kiến thức rộng rãi nên tôi rất tin tưởng cô ấy.
Lý Yến Tử nói rằng Vu Đại Long không ngủ với tôi vì anh ấy đã mất hứng thú với tôi. Nếu tôi muốn khơi dậy niềm đam mê của anh ấy, tôi cần điều gì đó thú vị mới mẻ.
Suy cho cùng, lúc đầu tôi đã do dự, bộ đồ ló.t gợi cảm này nghe có vẻ không giống thứ mà một phụ nữ xuất thân từ một gia đầng hoàng giá có thể mặc.
Nhưng Lý Yến Tử lại rất tự tin: “Tin tớ đi, đàn ông là động vật thích đẹp, đảm bảo họ dính chiêu ngay.”
Cuối cùng, tôi dốc hết sức – tôi thậm chí không ngần ngại ăn diện như vậy, thậm chí còn nghĩ đứa trẻ là chướng ngại vật nên đã gửi nó về nhà bố mẹ đẻ.
Nhưng Vu Đại Long đã không dính chiêu này.
Điều này không có nghĩa là anh ta không phải là kiểu không thích cái đẹp, bởi vì anh ta nói:
“Vương Tiểu Anh, em không thể tìm ra nguyên nhân anh không ngủ với em sao? Trông em béo như vậy, một bộ quần áo tồi tàn có thể giải quyết được chuyện này không? Em béo đến nỗi quần áo sắp bung ra! Người đàn ông nào ngủ cùng được?」
Cuối cùng anh ta cũng nói ra suy nghĩ của mình.
Tôi cảm thấy thật ủy khuất: “Tôi béo không phải là do sinh con cho anh sao?! Tôi chưa từng giảm cân sao? Tôi -“
Tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói ra được.
Thực ra tôi khi mang thai tôi không béo.
Nhưng sau khi sinh con lại không có sữa. Để con tôi b.ú mẹ, mẹ chồng suốt ngày cho tôi ăn canh chân giò lợn, súp gà, súp cá. Trên nước súp trắng đục có một lớp dầu dày nổi lên khiến tôi phát ốm mỗi lần nhìn vào nó.
Tôi không muốn uống và cũng không thèm ăn nên cả nhà thay nhau ép tôi uống.
“Đứa trẻ không có sữa thì thật đáng thương”.
“Bây giờ đã là mẹ, cô không nên chỉ nghĩ đến bản thân mà còn phải nghĩ đến con cái mình”.
“Cô phải uống nó vì con.”
Tôi chỉ có thể ép mình đổ nó xuống.
V.ú có sữa đó nhưng v..ú cũng sưng lên như một quả bóng bay.
Không phải là tôi chưa nghĩ đến việc giảm cân. Nhưng không hiểu sao sau khi tăng cân tôi lại không thể giảm cân được nữa. Dù tôi có đói đến thế nào thì miếng thịt vẫn như dính chặt vào cơ thể tôi và không chịu rời đi dù làm cách nào đi nữa.
Nghĩ đến điều này, tôi càng cảm thấy tủi nhục và bật khóc.
Vu Đại Long không hiểu cho sự bất bình của tôi: “Cho nên, anh không ghét em. Anh đâu có ly hôn với em vì em béo!”
Anh ấy phớt lờ nước mắt của tôi, tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, đừng khóc. Nói thật, ngoài việc không ngủ với em, anh có làm gì có lỗi với em đâu?”
“Cả ngày anh vất vả ở ngoài, em chỉ cần ở nhà chăm con, còn có điều gì không hài lòng?
“Anh cầu xin em đấy, ngừng mấy việc nhảm nhí này lại đi! Chúng ta đều là bố mẹ rồi. Hãy nghĩ đến con cái nhiều hơn và bớt nghĩ đến những điều vô bổ này. Chăm sóc con tốt là điều quan trọng hơn bất cứ điều gì khác”.
Vu Đại Long nhấc chăn lên và ngủ sau đó mười phút, anh bắt đầu ngáy.
Chỉ còn mình tôi ngồi đó, như một trò đùa trong bóng tối.
Tôi không hiểu, tôi chỉ muốn chồng ngủ với mình mà sao lại thành “nhảm nhí”?