16
Cuối cùng Giang Hoài Châu vẫn ly hôn với tôi.
Nhưng dường như anh ta không hề để tâm.
“Em muốn ly hôn, tôi thỏa mãn em.”
“Nhưng Trần Âm, đây không phải là kết thúc, nhất định em sẽ chủ động quay lại tìm tôi.”
Tôi không để ý đến sự điên cuồng của anh ta, vui vẻ cầm giấy chứng nhận ly hôn về báo cho Lâm Tầm Phong.
…
“Em lại đi gặp anh ta sao?”
Lâm Tầm Phong hiếm khi tức giận.
Tôi nắm tay anh: “Em và Giang Hoài Châu đã ly hôn rồi.”
Anh thở dài: “Kết quả rất tốt nhưng em nên để anh đi cùng em, một mình em đi gặp anh ta nếu có nguy hiểm thì sao?”
“Biết rồi.”
“Em đã chuẩn bị trước rồi, địa điểm ở trung tâm thành phố, em còn mang theo một con dao gọt hoa quả, trên quần áo lén cài camera siêu nhỏ.”
Lâm Tầm Phong gật đầu: “Anh biết, Âm Âm rất thông minh cũng rất dũng cảm nhưng anh vẫn sẽ lo lắng.”
Ly hôn rồi, sợi dây trói buộc cuối cùng trên người cũng không còn.
Tôi hoàn toàn tự do.
17
Tiệm bánh ngọt ngày càng làm ăn phát đạt.
Tôi và Lâm Tầm Phong cùng nhau nghiên cứu sản phẩm mới, buổi tối cùng nhau về nhà.
Đúng lúc tôi cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, tôi đã bước vào cuộc sống mới thì….
Lâm Tầm Phong mất tích.
Anh nói muốn ra ngoài mua một chai coca về làm cánh gà cho tôi.
Nhưng mãi không thấy về.
Gọi điện không ai nghe máy.
Đột nhiên, có người gõ cửa.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Lâm Tầm…”
Mở cửa ra, lại phát hiện là Giang Hoài Châu.
Anh ta cong môi, cười đến nỗi tôi lạnh cả người.
“Tìm ai vậy?”
“Trần Âm, tôi đã nói ly hôn không có nghĩa là kết thúc.”
“Em bây giờ về với tôi, anh ta sẽ không sao.”
“Anh đã làm gì anh ấy?” Tôi chất vấn.
Giang Hoài Châu cười nhẹ: “Chỉ cần em nghe lời, anh ta đương nhiên sẽ không sao, nếu em nhất quyết phản kháng, vậy thì anh ta sống hay chết tôi không thể đảm bảo.”
“Giang Hoài Châu, anh đây là phạm tội!”
“Tôi phạm tội gì? Bắt anh ta đi không phải tôi, muốn giết anh ta cũng không phải tôi, em có chứng cứ gì chứng minh có liên quan đến tôi?”
…
Tại sao có người trời sinh đã may mắn như vậy?
Chỉ cần có tiền có thế, làm điều ác cũng không cần chịu trách nhiệm sao?
“Tôi theo anh về nhưng tôi phải đi gặp anh ấy trước.”
Giang Hoài Châu nhíu mày, không nói gì.
“Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ không đi, cùng lắm thì tôi chết rồi đi theo anh ấy!”
Đối phương bất lực: “Đừng động một tí là nhắc đến chết, rõ ràng có cách giải quyết tốt hơn.”
Tôi lấy một chiếc áo khoác mặc vào.
Là cùng một chiếc áo tôi mặc khi gặp Giang Hoài Châu lần trước.
18
Xe chạy đến một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.
Tôi lập tức ấn điện thoại, gửi tin nhắn khẩn cấp và định vị cho nhân viên phục vụ ở tiệm bánh ngọt.
Nhắc cô ấy báo cảnh sát.
Cô ấy làm việc ở tiệm đã lâu, chúng tôi cũng khá quen thuộc.
Khi nhìn thấy Lâm Tầm Phong bình an vô sự, tôi sợ hãi lao tới ôm anh.
“Âm Âm?”
“Lâm Tầm Phong, anh không sao chứ?”
Anh vỗ lưng tôi: “Đừng lo, anh không sao, là bọn chúng có chuyện.”
Vài tên bắt cóc nằm la liệt trên đất.
Tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi.
“Chúng ta đi trước đã.” Tôi kéo tay anh.
Rời khỏi đây rồi tính tiếp.
Nhưng Lâm Tầm Phong lại không vội, chỉ an ủi: “Đừng sợ.”
Anh nhìn về phía người đi theo tôi.
“Ha, Tổng giám đốc Giang, quả nhiên là kẻ côn đồ ngoài vòng pháp luật.”
Giang Hoài Châu nhìn thấy cảnh chúng tôi ôm nhau, hai mắt đỏ ngầu.
“Tôi đã biết các người có vấn đề.”
Anh ta muốn tiến lại kéo tôi: “Ban đầu định tha cho anh một mạng, giờ xem ra anh phải chết rồi.”
Thấy tay anh ta đưa tới, tôi theo bản năng lùi lại phía sau.
Lâm Tầm Phong trực tiếp giơ dao lên, chém vào cánh tay anh ta.
“Xì ——” Trên tay Giang Hoài Châu lập tức xuất hiện một vết máu.
Lâm Tầm Phong nhẹ nhàng xoay con dao một vòng.
Con dao hẳn là cướp được của bọn bắt cóc.
Anh đẩy tôi vào góc: “Ở đây đợi.”
Giang Hoài Châu vốn đã tức giận, lại bị chém một nhát, lúc này càng không thể kiềm chế được.
Anh ta nhặt một cây gậy trên đất, vung về phía Lâm Tầm Phong.
Tôi mở điện thoại, liên tục gửi tin nhắn, xác nhận cảnh sát đang trên đường tới.
Lần đầu tiên Giang Hoài Châu gặp Lâm Tầm Phong đã không đánh lại anh.
“Tốn tiền thuê các ngươi tới đây để làm gì, chết hết rồi sao?”
Anh ta bị bóp cổ đè xuống đất, không có sức phản kháng, chỉ có thể kêu gọi bọn bắt cóc giúp đỡ.
Quả nhiên những người này là anh ta thuê tới, camera đã ghi lại hết.
Bọn bắt cóc đang loay hoay đứng dậy thì tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
“Lâm Tầm Phong, không sao rồi.”
Nhưng ngay giây tiếp theo.
Giang Hoài Châu dễ dàng giật lấy con dao trong tay Lâm Tầm Phong, đâm tới.
Cảnh sát phá cửa xông vào.
“Lâm Tầm Phong!” Tim tôi như ngừng đập.
Hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Người anh đổ xuống, nhắm mắt lại, thậm chí không kịp nói với tôi một câu.
Tôi ôm lấy anh, miệng há hốc nhưng không nói nên lời.
Nước mắt không ngừng rơi.
“Sao lại thế này?”
Rõ ràng mọi chuyện sắp tốt đẹp rồi.
Rõ ràng cảnh sát đã tới.
Giang Hoài Châu bị cảnh sát khống chế, vội vàng biện giải.
“Tôi tự vệ, vừa rồi anh ta suýt bóp chết tôi.”
“Chỉ đâm một nhát, ai ngờ anh ta lại chết dễ dàng như vậy?”
Đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Âm Âm, đừng khóc.”
Cơ thể Lâm Thất trong vòng tay tôi dần mất đi nhiệt độ.
Nhưng bóng dáng của Lâm Tầm Phong lại đứng trước mắt tôi.
Tôi khó tin giơ tay lên nhưng lại không chạm được vào anh.
“Âm Âm, chỉ có em mới có thể nhìn thấy anh.”
Anh ngồi xổm xuống, xuyên qua khuôn mặt tôi, muốn giúp tôi lau khô nước mắt.
“Tên phế vật kia không làm hại được anh đâu nhưng anh phải đi rồi.”
“Tại sao… tại sao lại thế này?” Tôi hỏi.
“Anh xuyên không tới đây là để yêu em. Còn bây giờ… anh phải trở về rồi.”
“Cơ thể của Lâm Thất là giả tạo, chỉ có thể duy trì ba tháng.”
Ba tháng, hôm nay là ngày cuối cùng.
Anh chọn chết trong tay Giang Hoài Châu vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.
Lâm Tầm Phong cho rằng, chết là hình phạt nhẹ nhất đối với một kẻ xấu.
Chết không một tiếng động, không ai biết anh ta đã phạm phải lỗi lầm gì.
Cách tốt nhất là để luật pháp phán xét anh ta, công bố tội ác của anh ta cho mọi người biết, để anh ta bị mọi người khinh bỉ.
Ngay cả khi bị tử hình, anh ta cũng sẽ bị đóng dấu “Tội phạm”, bị đóng đinh trên cột nhục nhã mãi mãi.
Cho dù còn sống, anh ta cũng không thể thoát khỏi thân phận “Kẻ giết người” suốt cuộc đời này.
Anh ta phải giống như một con chuột trong cống, mãi mãi không được nhìn thấy ánh sáng, mãi mãi bị mọi người chỉ trỏ, co ro trong góc tối để sống tạm.
Vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, Lâm Tầm Phong như một bất ngờ từ trên trời rơi xuống, đến với thế giới của tôi.
Giúp tôi san bằng mọi trở ngại, loại bỏ mọi mối đe dọa.
Rồi lại vội vã rời khỏi tôi.
Tôi không ngừng lắc đầu: “Nhưng… Lâm Tầm Phong, em không muốn anh đi.”
“Anh đưa em đi cùng đi, em muốn ở bên anh.”
“Âm Âm, anh vẫn luôn ở đây, đừng nghi ngờ.”
“Thế giới hai chiều và thế giới ba chiều không thể kết nối.”
“Nhưng chúng ta sẽ ở bên nhau trong thế giới bốn chiều.”
Lâm Tầm Phong đứng dậy, cánh cửa thời không sắp mở ra.
Anh dùng bàn tay nửa trong suốt nâng mặt tôi lên.
Nhẹ nhàng cúi xuống.
Xuyên qua ranh giới thời không hôn tôi.
Khoảnh khắc chạm vào nhau, người yêu của tôi biến thành vô số bóng sáng rồi tan biến.
“Âm Âm, tạm biệt.”
Tôi ngẩng đầu lên, mặc cho nước mắt rơi.
Lâm Tầm Phong, tạm biệt.
19
Giang Hoài Châu một mực khẳng định mình không cố ý nhưng camera trước ngực tôi đã ghi lại rõ ràng mọi chuyện.
Tôi gửi video cho cảnh sát.
Những tên bắt cóc kia là anh ta thuê tới.
Anh ta cũng là người ra tay trước ở nhà máy.
Ban đầu Giang Hoài Châu chỉ phải chịu tội giết người.
Nhưng cảnh sát phát hiện ra những người đó không phải là những tên bắt cóc bình thường, tất cả đều là những kẻ trốn lệnh truy nã trong các vụ án nghiêm trọng, trên người mang nhiều án mạng.
Giang Hoài Châu bỏ ra rất nhiều tiền để thuê những người này, bởi vì những người này không sợ mang án mạng, còn anh ta thì có thể trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật.
Giang Hoài Châu không thể tự mình tiếp cận những tên bắt cóc này.
Cảnh sát nghi ngờ nội bộ Tập đoàn Giang thị không trong sạch nên đã tiến hành một loạt các cuộc điều tra.
Tôi xem tin tức xã hội.
Giang gia liên quan đến việc trốn thuế và nộp thuế thiếu.
Đội thi công của Giang thị khiến nhiều người tử vong.
Trước cơ sở giải trí do Giang thị xây dựng, nhiều cư dân địa phương không muốn di dời đều bị đe dọa.
…
Cây đại thụ Giang gia đổ sụp.
Trần gia vốn dựa vào Giang thị mà sống, cũng phải đối mặt với nguy cơ phá sản.
20
Những ngày tháng Lâm Tầm Phong rời đi, ban đầu tôi có chút không quen.
Nhưng dần dần, tôi cũng học được cách sống một mình.
Tôi cũng kết bạn mới, lúc rảnh rỗi sẽ cùng họ ra ngoài dạo phố.
Bình yên và ổn định.
Mỗi ngày đều có chuyện vui xảy ra.
Ngoài việc… có chút nhớ anh.
Lâm Tầm Phong đã đến trong cuộc đời tôi hai lần.
Lần đầu tiên, anh dạy tôi cách yêu bản thân mình.
Lần thứ hai, anh cứu tôi ra khỏi vực sâu.
Nhiều năm sau, tôi đã mở cửa hàng bánh ngọt thứ tư.
Nhưng tôi vẫn chưa kết hôn.
Tôi nghĩ cả đời này mình cũng sẽ không yêu thêm ai nữa.
Hơn nữa, nếu Lâm Tầm Phong ở thế giới khác tức giận thì sao?
Lâm Tầm Phong, em sống rất tốt, xin đừng lo lắng.
Lâm Tầm Phong, anh cũng phải vui vẻ hạnh phúc.
…
Trên đường về nhà, có người vỗ vai trái tôi.
Còn tôi…
Theo thói quen nhìn sang bên phải.
Hết.