Xé Nát Bạn Cùng Phòng Thích Bắt Chước

Chương 3


Rõ ràng, Khương Duyệt đã bôi nhọ chúng tôi trước.

Tôi định phản bác, thì nghe Mục Thần lạnh lùng nói:

“Chủ nhiệm, Chi Chi còn chưa nói gì, cô đã đổ lỗi cho cô ấy, cô cũng không phải là người tốt đẹp gì đâu!”

“Trò…”

Lý Mai tức đến run rẩy.

Khương Duyệt thấy Mục Thần đến, khóc càng dữ hơn.

“Mục Thần, đừng bị Lâm Chi Chi lừa! Cậu ta ác hơn anh nghĩ nhiều, trong phòng thường xuyên chửi bới, đánh đập em đó…”

Khương Duyệt điên cuồng bôi nhọ tôi trước mặt Mục Thần.

Cô ta luôn thèm muốn Mục Thần, ghen tị vì tôi có thể hẹn hò với anh ấy, đó cũng là một trong những lý do cô ta đối đầu với tôi.

Tôi ngẩng đầu, muốn nghe phản ứng của Mục Thần.

“Chi Chi của tôi không bao giờ đánh mắng người, trừ khi người đó đáng đánh! Hơn nữa Chi Chi còn chưa nhận bản thân chịu tủi thân, mà một số kẻ đầu sỏ lại bắt đầu diễn xuất rồi!”

Mục Thần nói xong, ôm tôi càng chặt hơn.

Tôi thấy ấm áp trong lòng không thôi, không hổ là người tôi chọn!

Khương Duyệt tức đến mặt xanh lè.

Mục Thần không định tha cho cô ta, liền tung ra bằng chứng Khương Duyệt vu khống tôi trước đây.

Dù Khương Duyệt đã xóa bài, nhưng với khả năng của Mục Thần, tìm lại những thứ này không khó.

Không lạ gì khi trên đường Mục Thần cứ xem điện thoại, hóa ra là để thu thập bằng chứng.

Thấy bằng chứng, Lý Mai mặt mày xấu hổ, nhưng vẫn muốn ém nhẹm chuyện này.

“Đều là bạn học, hay là mọi người thông cảm cho nhau chút…”

“Thông cảm? Bao dung? Cô Lý thật thiên vị! Khương Duyệt vừa khóc, chúng tôi phải xin lỗi. Sao bây giờ lại bảo chúng tôi thông cảm?”

Tôi nhìn Lý Mai, đầy khinh bỉ.

Lý Mai vốn định làm to chuyện nhỏ, thấy tôi làm lớn chuyện, cũng bắt đầu bực bội.

“Em có gì so sánh được với Khương Duyệt cơ chứ? Người ta là thiên kim của tập đoàn L! Đừng có không biết điều nữa!”

Mọi người ngay lập tức ngạc nhiên không thôi.

Mà tôi cũng ngạc nhiên không kém.

Thiên kim của tập đoàn L?

Sao tôi không biết bố tôi còn có một đứa con ngoài giá thú vậy?

Mục Thần cũng nghi ngờ nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi nhanh chóng nhận ra tình hình hiện giờ.

Khương Duyệt chắc chắn đã lợi dụng sự không làm tròn trách nhiệm của Lý Mai, không quan tâm đến thông tin sinh viên, nên mới dám mạo danh tôi.

Cô ta to gan thật đấy, không chỉ đi tố cáo mà còn giả mạo thân phận.

Không lạ gì khi Lý Mai vừa vào đã không phân biệt đúng sai mà chửi tôi.

“Thiên kim của tập đoàn L…”

Mục Thần vừa định vạch trần Khương Duyệt, tôi nhanh miệng nói trước: “Con gái của tập đoàn L thì là gì? Cô Lý, anh ấy mới là thiếu gia của tập đoàn M, người mà cô không thể chọc vào đâu!”

Chẳng phải muốn dùng thân phận để áp chế người khác sao, ai mà không biết làm chứ?

Phải biết rằng, tập đoàn M của Mục Thần còn mạnh mẽ và cao quý hơn tập đoàn L nhà tôi nhiều.

Mục Thần hơi bối rối, nhưng nhận được ánh mắt ra hiệu của tôi thì lập tức im lặng.

Trước hết cứ để Khương Duyệt nhảy nhót đi, nhảy càng cao thì ngã càng đau.

“Chuyện, chuyện gì chứ?”

Bốn người đồng thanh tại chỗ, ai nấy cũng đều ngẩn người.

Lý Mai sợ đến ngây người, mặt đỏ như gan lợn.

Lam Doanh và Từ Huệ đều cực kỳ ngạc nhiên.

Khương Duyệt sửng sốt một lúc, sau đó mắt sáng lên, suy tư nhìn về phía Mục Thần.

Sau khi xác nhận thân phận của Mục Thần, Lý Mai lập tức thay đổi sắc mặt như hát tuồng.

Thái độ rất nhẹ nhàng và thành khẩn: “Hóa ra là Mục thiếu gia, nói sớm thì đã biết, tất cả đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi…”

Lý Mai mặt ngoài cười tươi, thực ra đã lo lắng đến toát mồ hôi.

Hai bên đều không phải là người mà bà tâ có thể đắc tội, chỉ có thể dàn xếp thôi.

Mục Thần không thèm chấp nhận.

“Hiểu lầm gì? Các người bắt nạt bạn gái tôim tôi nhìn thấy rõ ràng, không thể bỏ qua như vậy được!”

Thái độ Mục Thần rất cứng rắn, thêm vào đó là thân phận cao quý của tập đoàn M, Lý Mai đành phải mặt dày nói: “Hay để Khương Duyệt xin lỗi Chi Chi?”

Mục Thần không hài lòng, cười khẩy: “Chỉ vậy thôi sao? Vậy thì tôi tát cô một cái rồi xin lỗi cô cũng coi như xong sao?

“Nếu cô hướng dẫn không xử lý đàng hoàng, tôi không ngại báo với cha tôi một tiếng đâu, cô có thể dọn đồ về nhà ngay bây giờ rồi rồi đấy.”

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng khiến Lý Mai cảm thấy áp lực rất lớn.

Với gia thế của Mục Thần, xử lý Lý Mai dễ như đập chết con kiến.

Dưới áp lực, Lý Mai đành phải xử lý nghiêm túc.

Không chỉ bắt Khương Duyệt cúi đầu xin lỗi chúng tôi trước mặt mọi người, mà còn giáo dục phê bình rất lâu, phạt cô ta viết kiểm điểm hai mươi nghìn chữ, nếu không sẽ bị ghi vào hồ sơ.

Tất nhiên, Khương Duyệt muốn chuyển ký túc xá cũng hoàn toàn không thể.

Khương Duyệt vốn đã giả mạo thân phận, để không bị lộ thân phận, cũng để không bị ghi vào hồ sơ, cô ta đành phải cúi đầu xin lỗi tôi.

“Xin lỗi!”

Khi trở về, Khương Duyệt trừng mắt nhìn tôi, đồng thời nhìn Mục Thần với ánh mắt si mê hơn.

Khi đi còn cố tình va vào người Mục Thần một cái.

Mục Thần rất ghét bỏ, vừa định vỗ tay, đột nhiên phát hiện trong tay có một mẩu giấy nhỏ Khương Duyệt cố tình nhét cho anh ấy.

[ Kết bạn với em nhé! Em là con gái của tập đoàn L, chúng mình rất xứng đôi đó. WeChat là 158…]

Cái ả đàn bà Khương Duyệt này, không chỉ giả mạo thân phận của tôi, mà còn muốn cướp người yêu của tôi à?

“Mục Thần, cái này xui xẻo quá, anh vứt đi ngay cho em!”

Mục Thần vừa định vứt đi, tôi lập tức ngăn lại, cười nói:

“Ê, đợi đã! Cái giấy này còn dùng được!”

Mục Thần có chút lo lắng: “Chi Chi, em không định bảo anh thêm cái đồ trà xanh này thật đấy chứ? Em không còn yêu anh nữa à?”

“Sao lại thế được? Em tất nhiên yêu anh rồi!”

Tôi vỗ về an ủi Mục Thần.

Mục Thần cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng có chút đầu óc yêu đương.

“Em làm thế này là để chơi cô ta!”

“Đưa anh vào với!”

Nghe tôi nói muốn chơi Khương Duyệt, Mục Thần cũng hào hứng.

Tôi cười “hì hì”, đưa ra kế sách xấu xa.

“Không phải trong ký túc xá của anh cũng có một kẻ bắt chước sao? Vừa vặn hai người bọn họ thành một đôi!”

Theo như tôi biết, trong ký túc xá của Mục Thần cũng có một kẻ bắt chước tên Trần Kiệt, luôn khiến người khác khác cảm thấy khó chịu không thôi.

Hắn ta luôn tưởng tượng mình là Mục Thần thứ hai, nhưng ăn mặc không thể giống Mục Thần đươc, nên hắn ta đã cố ý đổi ảnh đại diện và vòng bạn bè giống hệt Mục Thần.

Còn thường xuyên mượn danh nghĩa của Mục Thần để lừa tình, thực ra chỉ là một kẻ nghèo khổ.

“Có lý, vẫn là em giỏi!”

Hai chúng tôi cứ thế hợp tác, quyết định làm lớn chuyện.

Mục Thần về liền đưa ngay mẩu giấy đó cho Trần Kiệt, nói là có người muốn kết bạn với hắn ta. Trần Kiệt rất vui, lập tức thêm ngay.

Khi Mục Thần báo cáo tiến triển với tôi, tôi và Lan Doanh, Từ Huệ vừa mới về ký túc xá.

Vừa mở cửa, đã thấy trong ký túc xá có thêm rất nhiều người từ các ký túc xá khác.

Lúc này, họ đang vây quanh Khương Duyệt tâng bốc.

“Khương Duyệt, không ngờ cậu là thiên kim của tập đoàn L? Con nhỏ Lâm Chi Chi này lấy đâu ra gan chó mà dám bắt nạt cậu chứ?”

“Đúng vậy, học theo cậu thì thôi, lại còn tìm cô hướng dẫn cáo trạng trước? Ghê tởm thật!”

Chúng tôi vừa vào, đã thấy ánh mắt của họ không có chút thiện cảm nào.

Trong số đó có một cô gái cố tình đẩy tôi một cái, khiến tôi loạng choạng suýt té ngã.

“Duyệt Duyệt của chúng tôi mới là phượng hoàng thực sự, một số gà rừng chỉ có thể đỏ mắt ghen tị mà thôi!”

Nhìn cái dáng vẻ này là biết ngay, chắc chắn Khương Duyệt đã nói xấu tôi với họ.

Lan Doanh vội đỡ tôi, tức giận nói:

“Ghen tị là Khương Duyệt mới đúng! Không phải thiên kim sao? Sao lại dùng hàng giả? Chẳng lẽ là sở thích kỳ quái của tiểu thư nào đó à?”

Khương Duyệt trừng mắt nhìn Lan Doanh.

“Cậu quản tôi được à? Tôi dùng hàng thật chán rồi mua hàng giả chơi không được sao? Dù sao trong mắt tôi cũng chỉ là đồ chơi để giết thời gian!”

Khương Duyệt và bọn họ còn muốn nói thêm gì nữa, tôi trực tiếp cầm chổi quét họ ra ngoài.

Khương Duyệt tức giận hét lên: “Lâm Chi Chi, cậu làm gì vậy?”

“Quét… rác… chứ sao!”

Tôi cố ý nhấn mạnh từ “rác”, vừa hay hôm nay cũng là ngày tổng vệ sinh.

Dưới sự quét dọn của tôi, ký túc xá nhanh chóng trở nên “sạch sẽ”.

Tiếc là Khương Duyệt là bạn cùng phòng, không thể quét cô ta ra ngoài được!

Khi Khương Duyệt định đôi co với tôi, điện thoại của cô ta reo lên.

Sau đó cô ta ôm điện thoại nói chuyện với vẻ mặt hạnh phúc.

Không cần nghĩ cũng biết, cô ta chắc chắn đang nói chuyện vui vẻ với “Mục Thần” giả.

Lúc này, tôi ném cho Khương Duyệt một cái khăn lau, bảo cô ta đi lau bệ cửa sổ.

Khương Duyệt rất ghét bỏ, ném khăn lau vào người tôi.

“Cậu điên rồi! Tôi là tiểu thư, cậu lại dám bảo tôi đi lau bệ cửa sổ?

“Cậu thô bỉ như vậy, trách sao không được bạn trai yêu thương.”

Ba phần châm biếm, bốn phần đắc ý, còn lại ba phần cao ngạo.

“Dù là trời vương lão tử cũng phải lau bệ cửa sổ! Còn nữa, tôi và Mục Thần rất hạnh phúc, không cần cậu phải lo!”

Tôi ném lại khăn lau vào mặt Khương Duyệt.

Khương Duyệt không những không giận, ngược lại còn cười chế nhạo.

“Vậy cậu cứ tận hưởng tình yêu của bạn trai cậu đi, dù sao cũng được không bao lâu nữa đâu.”

Tôi khoanh tay cười lạnh.

“Tận hưởng hay không tôi không biết, nhưng tôi biết cậu không chỉ phải lau bệ cửa sổ, còn phải viết kiểm điểm hai mươi nghìn chữ!”

Ánh mắt Khương Duyệt lóe lên sự độc ác, trên mặt lại là sự đắc ý không thể kiềm chế được.

“Cậu nên lo cho bản thân mình trước đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.