XÉ TRÀ XANH GIÀ

CHƯƠNG 1


1.

Bố tôi là một kiểu nhà giàu mới nổi.

Những năm đầu, ông ấy trúng đậm nhờ giải tỏa đất đai và may mắn trong kinh doanh, tài sản lên đến hàng chục triệu.

Mẹ tôi là vợ cả của ông ấy, sau này phát hiện ông ấy ngoại tình, liền đá ông ấy, chia một khoản tiền lớn rồi ra nước ngoài định cư.

Mẹ tôi từ bỏ quyền nuôi dưỡng tôi, trước khi đi, bà còn tâm sự và “tẩy não” tôi.

“Không phải mẹ không muốn đưa con theo, con ở lại với bố con sẽ được hưởng phúc, theo mẹ chỉ có khổ.

“Trần Vãn Vãn, con phải nhớ kỹ! Nếu ở thời cổ đại, con chính là đích nữ của bố con, phải bảo vệ tốt đồ của mình, không được để tài sản của bố con bị mấy con hồ ly tinh và đám con riêng kia cướp mất.”

Năm đó tôi 8 tuổi.

Bà ấy đã gieo vào lòng tôi một hạt giống chiến đấu, rồi mãn nguyện ra đi.

Rất nhanh, bố tôi lần lượt cưới vợ hai, vợ ba, sau khi ly hôn với vợ ba, ông ấy đột nhiên hiểu ra hôn nhân ngoài việc bị chia tài sản ra thì chẳng có ý nghĩa gì.

Vì vậy, ông ấy không kết hôn nữa, nhưng vẫn có bạn gái cố định.

Còn về con cái của bố tôi, có thể kể tên được, không kể tên được, một đống.

Lớn lên trong môi trường gia đình phức tạp như vậy.

Tôi đã tôi luyện được năng lực xé xác thượng thừa.

Bất kể là trà xanh loại nào, trà trắng, trà đen, trà trai, nếu không biết điều rơi vào tay tôi, đều phải bị tôi lột da.

Tất cả các mẹ kế, dì ghẻ, anh chị em cùng cha khác mẹ đều run sợ trước mặt tôi.

Bố tôi còn rất tự hào nhận xét: “Vãn Vãn quả không hổ là con gái tôi, hổ phụ sinh hổ tử! Sau này con lấy chồng, bố là người yên tâm nhất, nhà chồng không ai dám bắt nạt con.”

Nhưng không ngờ, tôi lại lấy chồng quá tốt.

Một thân bản lĩnh không có đất dụng võ.

2.

Tôi và chồng tôi, Bùi Từ, là bạn đại học, chúng tôi từ tình yêu thời sinh viên đến hôn nhân.

Nhà họ Bùi là gia đình danh giá có học thức, bố chồng Bùi Phục Lễ là chủ tịch tập đoàn dược phẩm, mẹ chồng Tô Giao Nguyệt là giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh của một trường y.

Nói về gia thế lẫn tài sản, nhà họ Bùi đều cao hơn nhà tôi rất nhiều.

Mẹ chồng không mấy hài lòng với hoàn cảnh gia đình tôi, nhưng không chịu nổi Bùi Từ là một người si tình.

Chúng tôi vẫn kết hôn suôn thuận.

Bùi Từ sợ mẹ anh ấy gây khó dễ cho tôi, đề nghị ra ngoài ở riêng, nhưng bị tôi từ chối.

Buồn cười c.h.ế.t mất, tôi đã trải qua bao nhiêu trận chiến, lại sợ mấy cái này sao?

Tô Giao Nguyệt là một trí thức điển hình, người ngay thẳng, tuy bà không hài lòng về xuất thân của tôi, nhưng cũng chưa từng bắt bẻ tôi, cứ như vậy chung sống vài tháng, chúng tôi lại bình yên vô sự.

Đúng lúc tôi cảm thấy cuộc sống của một quý bà quá nhàm chán, muốn tìm việc gì đó làm thì em gái cùng cha khác mẹ của bố chồng, Bùi Doanh Doanh, về nước.

Bố chồng đích thân ra sân bay đón bà ta.

Trong bữa tiệc tối chào mừng bà ta, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã hiểu.

Đây chẳng phải là ánh trăng sáng trở về sao.

Khuôn mặt vừa ngây thơ vừa quyến rũ, ánh mắt lưu chuyển khiến người ta say đắm, một chiếc váy dài màu trắng tôn lên vóc dáng gợi cảm, dù đã 44 tuổi nhưng được bảo dưỡng rất tốt, nhìn chỉ như ngoài 30.

Hầu hết những người đến tham dự bữa tiệc tối hôm đó đều là bạn thân của bố chồng, những người đàn ông này đều là nhân vật tầm cỡ trong các ngành nghề khác nhau, nhưng lại vây quanh Bùi Doanh Doanh như chúng tinh phủng nguyệt.

Bà ta cười tươi như hoa, quyến rũ như nữ thần.

Cho đến khi mẹ chồng tôi, Tô Giao Nguyệt, khoác tay bố chồng Bùi Phục Lễ xuất hiện.

Nụ cười của bà ta cứng lại, khóe miệng dần dần mím chặt.

Ngay sau đó, bà  ta cúi người, cung kính rót rượu cho Tô Giao Nguyệt: “Chị dâu, em kính chị một ly, những năm qua em ở nước ngoài, may mà có chị chăm sóc anh ấy.”

Tư thế khiêm tốn, mày liễu mắt phượng, trông thật đáng thương.

Tô Giao Nguyệt có chút không thoải mái, cũng không tiện làm lơ người ta, liền định nhận ly rượu của bà ta.

Bùi Phục Lễ tiến lên giật lấy ly rượu, nhíu mày nói: “Doanh Doanh, em làm gì vậy? Sức khỏe em không tốt, uống ít rượu thôi, đều là người một nhà, chào hỏi nhau là được rồi.”

Bùi Doanh Doanh vô cùng cảm động, ngẩng đầu nhìn ông ấy, trong mắt lập tức ầng ậng nước.

Đôi mắt long lanh, khiến người ta đau lòng.

Sắc mặt Tô Giao Nguyệt lập tức trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười lịch sự.

Tôi đứng bên cạnh xem mà thích thú.

Mùi trà quen thuộc, công thức quen thuộc này, giống hệt với thủ đoạn của mấy bà vợ 3, 4, 5, 6 của bố tôi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.