Mùa đông năm đó, thiên hạ đại loạn.
Gió mưa nổi lên, trong không khí thoang thoảng mùi m.á.u tanh.
Thái Quang đế băng hà, c h ế t ngay bên cạnh lò luyện đan mà ông ta ngày đêm mong ngóng, đến cả chân cũng bị thiêu cháy.
Triều chính hỗn loạn đã lâu, mấy tên thái giám nắm giữ quyền lực bắt đầu tranh giành quyền lực, tiểu thái tử vốn dĩ sẽ kế thừa ngôi vị, cùng với Trần quý phi – mẹ của hắn, đều bị siết cổ đến c h ế t.
Tám tên hoạn quan, kết bè kết đảng, cũng có kẻ bỏ mạng.
Tên thái giám cầm đầu là Giang Xuân, giam lỏng thái hậu, g i ế t c h ế t mấy vị đại thần, sau đó đưa một vị tiểu thế tử dòng xa trong hoàng thất lên ngôi hoàng đế.
Máu chảy thành sông, các vị phiên vương cũng nhân cơ hội nổi dậy.
Trong tay bọn thái giám nắm giữ binh phù, khống chế cấm vệ quân kinh thành, muốn tiến vào kinh thành cần phải có kế hoạch lâu dài.
Kẻ nào ra tay trước, có thể chiếm được tiên cơ, cũng có thể rơi vào cảnh ngư ông đắc lợi.
Lúc này ta mới phát hiện, Chu Ngạn đã không còn ở đây nữa.
Bọn họ lại hành động rồi.
Trước khi đi, hắn đến gặp ta, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt kiên định.
Hắn như muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu:
“Kiệm Kiệm, chờ ta trở về.”
Trong sân An vương phủ, mưa bụi giăng kín, rơi trên cành cây khô héo, tiêu điều ảm đạm.
Tiêu Cẩn Du đứng dưới mái hiên, trên người khoác áo choàng lông chồn bạc, phong thái tao nhã.
Hắn đặt lò sưởi vào tay ta, đưa tay chỉnh lại áo choàng màu hồng nhạt của ta.
“Ta đã hứa với Trường An, nếu lần này hắn không trở về, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
Tim ta thắt lại, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay: “Lần này rất nguy hiểm sao?”
Tiêu Cẩn Du nhếch mép, cười nhạt: “Vào kinh ám sát, đương nhiên là nguy hiểm.”
Mặt ta trắng bệch.
Hắn nói tiếp: “Tần Kiệm, đây là chủ ý của ca ca ngươi, hắn nói đã đợi cơ hội này rất lâu rồi.”
“Bổn vương cũng đã chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi, quân quyền thần thụ, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế, nếu không thử một lần thì sao cam tâm.”
“Dân chúng ngu muội không thể tự trị, cho nên mới cần lập vua, giao cho hắn quyền sinh quyền sát, ai mà không muốn ngồi vào vị trí đó chứ, ta là con cháu nhà họ Tiêu, tại sao không thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, phong thiện Thái Sơn.” (phong thiện: thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất.)
Trong mắt Tiêu Cẩn Du ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt, đôi đồng tử đen láy phản chiếu khung cảnh mưa rơi giăng kín An vương phủ, nhưng sâu thẳm trong đó, là dã tâm và mưu mô khó mà che giấu.
Xưa nay, muốn lập nên công danh, phải giẫm đạp lên xương trắng, ngọn lửa chiến tranh đã bùng lên, cũng đã đến lúc thêm củi vào lửa rồi.
Năm ngày sau, vào lúc sáng sớm, đầu của thái giám Phùng Xuân – Cận thần ti của Ti Lễ Giám, và thái giám Trịnh Lam – tùy tùng của hắn, bị treo lên cổng thành.
Dân chi sở dục, thiên tất tòng chi. (Dịch nghĩa: Trời tất theo mong muốn chúng dân.)
An vương khởi nghĩa, lấy danh nghĩa “cần vương”, thiên hạ chấn động, dấy lên làn sóng đầu tiên.
Ngay sau đó, Thành Đô vương chiêu binh mãi mã, Tề vương cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
…
Ta ở U châu, Chu Ngạn ở kinh thành, tính ra, đã hai năm rồi chưa gặp lại.
Không có thư từ, nhưng tình hình triều đình, thiên hạ đều biết.
Loạn Tứ vương, cộng thêm một Quảng Lăng vương sở hữu trang bị vũ khí hùng hậu nhất, từ trong kinh thành đánh ra đến tận ngoại ô trăm dặm.
Phòng thủ kinh thành và ba doanh trại lớn, đều trở nên vô dụng.
…
Hai năm rồi lại một năm, năm ta hai mươi tuổi, An vương Tiêu Cẩn Du cuối cùng cũng lên ngôi hoàng đế.
Đổi quốc hiệu thành Minh Đức, đại xá thiên hạ.
An vương phủ chuyển đến kinh thành, rầm rộ hoành tráng.
Ba năm không gặp, Chu Ngạn đối với ta mà nói, giống như đã cách xa cả một đời người.
Ngày vào kinh, hắn đến đón ta, trên người mặc Phi Ngư phục, thắt lưng ngọc bích, bên hông đeo trường đao, thân hình cao lớn, oai phong lẫm liệt.
Giờ đây, hắn đã là một nam nhân trưởng thành, tuấn tú lịch lãm, cao quý, không còn chút dáng vẻ của thiếu niên năm xưa.
Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt trần, ngũ quan như được chạm khắc, rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng lại giống như đã thay đổi hoàn toàn.
Khí chất lạnh lùng trên người hắn càng thêm rõ rệt, đôi mắt sâu thẳm khó lường, có lẽ là do sát sinh quá nhiều, khiến người khác không dám đến gần.
Giờ đây, hắn nắm giữ quyền lực to lớn trong Ti Lễ Giám, là người được hoàng đế tín nhiệm nhất.
Lúc rời đi, hắn nói: “Kiệm Kiệm, chờ ta trở về.”
Thời gian thấm thoát thoi đưa, ba năm trôi qua, hoa xuân nở rộ, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại.
Trong căn biệt thự ở kinh thành, hắn nắm tay ta vào phòng, đóng cửa lại, liền vội vàng ôm ta vào lòng, siết chặt như muốn nhào nặn ta vào trong cơ thể hắn.
Ta suýt chút nữa thì không thở nổi, hắn véo nhẹ vào mặt ta, ánh mắt dịu dàng, giọng nói khàn khàn: “… Kiệm Kiệm, muội đã lớn, đã là một thiếu nữ trưởng thành rồi.”
Ta ngẩn người, vòng tay ôm lấy eo hắn, đỏ mặt nói: “Ta đã hai mươi, sắp thành cô nương già rồi.”
“Thật sao, tại sao ta luôn cảm thấy muội vẫn là một cô nhóc nhỉ.”
Hắn xoa đầu ta, ánh mắt sâu thẳm khó lường, không biết đang suy tính điều gì, lóe lên tia sáng phức tạp.
Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn cúi đầu, khẽ nhếch mép, nhìn ta trêu chọc: “Không đợi được nữa sao?”
Ta gật đầu lia lịa: “Chu Ngạn, khi nào huynh mới cưới ta?”
Hắn ngạc nhiên: “Muội gọi ta là gì?”
“Chu Ngạn.”
“Sao không gọi ca ca nữa?”
Hắn có chút bất mãn, ngón tay lướt nhẹ qua môi ta.
Mặt ta lại đỏ bừng: “Ta đã lớn thế này rồi, sao có thể lúc nào cũng gọi huynh là ca ca được.”
Hắn bật cười, nhìn ta, ánh mắt sâu xa, sau đó cúi đầu hôn lên môi ta.