Xuân Hoa Còn Vương Vấn

Chương 7


Tiêu Cẩn Du bút pháp uyển chuyển, quay đầu cười với hắn, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.

 

Sau đó, hắn đưa tay ra, phủi đi cánh hoa đào rơi trên vai Chu Ngạn.

 

Bàn tay ấy dừng lại một chút, lại chỉnh sửa y phục cho hắn.

 

Gió xuân phảng phất, hương hoa đào thơm ngát, trong lòng ta đột nhiên thắt lại, giống như có thứ gì đó vỡ vụn, lan tràn ra tia tia bất an.

 

Sau đó, ta cúi đầu đặt bánh ngọt xuống, vội vàng rời đi.

 

Đi được nửa đường, Chu Ngạn đuổi theo, chặn ta lại.

 

Hắn nắm lấy cánh tay ta, nghiêm mặt nói: “Tần Kiệm, muội đừng suy nghĩ lung tung, không phải như vậy đâu.”

 

Ta không biết tại sao hắn phải giải thích, hắn dường như cũng không biết, vẻ mặt phức tạp, chỉ lẩm bẩm nói: “Nếu ta muốn đi đường tắt, thì đã chẳng đợi đến ba năm sau mới đưa muội ra ngoài.”

 

Ta hiểu rồi, làm sao có thể không hiểu chứ, Chu Ngạn có dung mạo tuấn tú như vậy, lão già hoạn quan như Ngô công công làm sao có thể bỏ qua cơ hội lợi dụng hắn để lấy lòng vương gia.

 

Nhưng một thiếu niên kiêu ngạo như hắn, sao có thể cam tâm khuất phục.

 

Bởi vậy, hắn đã phải mất ba năm, mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay, trở thành một con d.a.o sắc bén trong tay vương gia.

 

Lúc ta giặt giũ trong vương phủ, bàn tay chảy m.á.u mưng mủ, không hề sạch sẽ, còn hắn phải gánh chịu nhiều hơn ta gấp bội, không biết đã trải qua những chuyện gì.

 

Ảnh vệ, sát thủ, tử sĩ… Ba năm qua, hắn đã làm rất nhiều chuyện mờ ám, từng bước một, tay nhuốm m.á.u tươi leo lên vị trí hiện tại.

 

Những điều này, phải đến sau này ta mới biết được, cũng phải đến sau này ta mới biết, An vương Tiêu Cẩn Du bề ngoài ôn nhu như ngọc, nhưng trong xương cốt lại ẩn chứa dã tâm và dục vọng to lớn đến nhường nào.

 

Hắn họ Tiêu, là hoàng thất tông thân, sao có thể là kẻ tầm thường, Chu Ngạn tiếp cận hắn, không những không bị hắn ăn tươi nuốt sống, mà còn trở thành trợ thủ đắc lực của hắn.

 

May mắn thay, Chu Ngạn đã dùng hành động chứng minh giá trị của mình.

 

Cho dù Tiêu Cẩn Du có ý đồ khác, cũng phải dập tắt ý nghĩ đó.

 

So với chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hắn càng muốn có được một thanh đao sắc bén hơn.

 

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Đào vương phi đối xử với hắn và Quyền Tư khác nhau, Quyền Tư có thể xuất hiện trên giường của tam công tử, nhưng Trường An thì vĩnh viễn không bao giờ.

 

Chu Ngạn ngày càng thay đổi, nói chính xác hơn, là hắn đã trưởng thành.

 

Hắn được vương gia coi trọng, ngay cả tên Ngô công công kiêu ngạo ngông cuồng kia cũng phải khách sáo với hắn, nói chuyện đều mang theo ý cười.

 

Mặc dù ta đã được chuyển đến viện của Đào thị, nhưng vẫn rất ít khi gặp được Chu Ngạn.

 

Hắn rất bận rộn, có khi phải đi công tác, một lần đi là nửa tháng.

 

Thế giới của hắn rất rộng lớn, có An vương Tiêu Cẩn Du thâm sâu khó lường, có huynh đệ kề vai chiến đấu, có vô số kẻ thù cần phải tiêu diệt…

 

Còn ta chỉ là một người nhỏ bé, sống trong một góc khuất của An vương phủ, không đáng chú ý.

 

Năm ta mười lăm tuổi, vào một ngày hè oi bức, ve sầu kêu râm ran trên cây.

 

Ta đang trực ở phòng vương phi, vương phi ngủ trưa, ta cũng gục xuống bàn thiu thiu ngủ.

 

Đột nhiên, trên vai có cảm giác nặng trĩu, ta mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy An vương gia mặc áo gấm, phong thái ung dung.

 

Hắn choàng áo choàng lên người ta, thấy ta tỉnh lại, khóe mắt mang theo ý cười.

 

“Làm ngươi tỉnh giấc sao?”

 

Giọng nói của hắn êm tai dễ nghe, mang theo chút trêu chọc.

 

Ta bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy hành lễ.

 

Tiêu Cẩn Du ung dung ngồi xuống, đột nhiên đưa tay kéo ta vào lòng, ép ta ngồi lên đùi hắn.

 

Ta căng thẳng đỏ bừng mặt, ra sức giãy giụa, nhưng hắn lại “suỵt” một tiếng, trêu chọc nói: “Muốn đánh thức vương phi sao?”

 

Ta lập tức không dám động đậy nữa, trên người toát đầy mồ hôi lạnh.

 

Bàn tay Tiêu Cẩn Du chậm rãi vuốt ve mái tóc ta, vén lọn tóc mai ra sau tai, cười như không cười: “Sợ sao? Đáng tiếc là ca ca ngươi đã ra ngoài rồi, hôm nay không về đâu.”

 

Ta xưa nay ngốc nghếch, trên trán rịn đầy mồ hôi, theo bản năng đẩy hắn ra.

 

“Vương gia, như vậy là thất lễ.”

 

“Hửm?”

 

Giọng hắn lười biếng: “Thất lễ là gì, Tần Kiệm, ngươi nói cho ta biết xem.”

 

Ta tên là Xuân Hoa, tất cả mọi người trong phủ đều gọi ta như vậy.

 

Hắn không thể nào biết tên thật của ta, trừ khi là Chu Ngạn nói cho hắn biết.

 

Khoảnh khắc ấy, đầu óc ta bỗng nhiên tỉnh táo lạ thường, thấp giọng nói: “Ca ca nói, vương gia đối với chúng ta có ân, phải kính trọng ngài, không được lỗ mãng.”

 

“Hay cho câu nói, hai huynh muội các ngươi thật thú vị, kẻ nào kẻ nấy đều giỏi bịa chuyện ra lừa gạt ta.”

 

Tiêu Cẩn Du không hiểu sao lại nổi giận, cánh tay ôm eo ta siết chặt hơn, ghé sát vào tai ta, khẽ nói: “Hôm đó ta hỏi ca ca ngươi, nạp ngươi làm thiếp thì sao, ngươi đoán xem hắn nói gì?”

 

Ta lạnh toát cả người: “Không, không biết.”

 

“Trường An nói, hắn chỉ có một muội muội này, tuyệt đối sẽ không để muội ấy làm thiếp cho ai, cho dù là vương gia cũng không được.”

 

Tiêu Cẩn Du bật cười: “Hắn thật to gan, dám nói chuyện với ta như vậy.”

 

“Có điều, Tần Kiệm à, ca ca ngươi có chút bản lĩnh, chúng ta đã đánh cược với nhau, ngày sau nếu đại sự thành công, ta nạp ngươi làm phi, hắn tuyệt đối không được ngăn cản.”

 

Đại sự thành công? Đại sự gì?

 

Ta giật mình, hắn thật to gan, quá mức kiêu ngạo, chẳng lẽ không sợ chuyện này lọt vào tai người khác sao.

 

Dã tâm của Tiêu Cẩn Du, đã không còn che giấu nữa.

 

Chuyện cũ của triều đình, hắn là con trai út của tiên đế, thua ở ngôi thứ, cũng thua ở tuổi tác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.