21
Vì thuyền quá lớn nên bọn ta vừa đậu vào cảng đã bị bao vây.
Những người biết tiếng địa phương trên tàu đã phải giải thích rất lâu bọn ta mới được cho đi.
Trịnh Vô Tu vừa chuyển tơ lụa và lá trà lên bờ đã bị thương nhân bản địa bu lấy.
Bọn họ nói đã rất lâu rồi không có thương nhân từ Đại Chu đến đây, nghe đồn vì Hung Nô hùng mạnh, cướp giết thương đội, chỗ hàng còn lại đã bán hết từ lâu, bọn họ đang bắt đầu đóng thuyền, chuẩn bị tới Đại Chu bằng đường biển.
Trong một đêm, bản đồ Hạ Nhi vẽ đã trở thành món hàng đắt giá nhất.
Mới đầu Trịnh Vô Tu không đồng ý bán hải đồ, hắn nói nếu chỉ có mình hắn thì sẽ có quyền lũng đoạn giá cả, kiếm được nhiều hơn.
Hạ Nhi nói sớm muộn gì con đường trên biển cũng bị lộ, thay vì để bọn họ tự tìm ra, chẳng thà nhân lúc này kiếm chút đỉnh.
Hơn nữa nàng ấy còn định đến lúc đó sẽ làm hoa tiêu của thương đội, thương đội buôn bán thuận lợi, nàng ấy chỉ lấy một phần một trăm, hơn nữa nếu giá cả chấp nhận được, nàng ấy có thể sẽ tăng mua.
Trịnh Vô Tu nghe thì trầm ngâm, mãi lâu sau mới dựng ngón cái lên, không thể không khen: “Được đấy!”
Đồ gốm với kiểu dáng độc đáo và sắc men bắt mắt rất đắt hàng, thậm chí ngay cả Hoàng tộc của đế quốc La Đạt cũng tới mua với số lượng lớn.
Hạ Nhi đổi một ấm men ngọc rồng phượng lấy giấy thông thương, không những thế, nhờ chuyện hải đồ mà bọn ta còn được miễn giảm thuế quan, khuyến khích bọn ta dẫn thương nhân của La Đạt về Đại Chu và Ô Tô.
Còn về chỗ sách kia, vì không có nhiều người biết tiếng Đại Chu nên nhất thời ế ẩm.
Ta những tưởng Hạ Nhi đã từ bỏ, nhưng không ngờ lần thuyền cập bến tiếp theo cò chở thêm hơn trăm tiên sinh biết tiếng bản địa!
Nhìn mà cảm thán!
Thật sự luôn, đây là lần đầu tiên ta thấy vô vàn người đổ xô ra đường nghe tiên sinh kể “Liêu Trai”.
Và sau đó, đương nhiên số tiền Hạ Nhi kiếm được đã khiến Trịnh Vô Tu phải trợn mắt há mồm.
22
Còn ta, Xuân Nhi, cũng nhận một sứ mệnh vô cùng cao cả.
Phụ trách thu thập tất cả giống cây trồng lạ, hiểu rõ điều kiện và đặc thù trong trồng trọt, đánh giá xem có thể đưa về Đại Chu không.
Ta là con nhà thuần nông, thuở nhỏ đã phải bán lưng cho trời bán mặt cho đất, hơn nữa trên đường đi Hạ Nhi còn đưa ta đọc rất nhiều sách về nghề nông.
Chuyện này, không giao cho ta thì ai!
Sau một lượt tìm hiểu, ta phát hiện giống bản địa không nhiều, rất nhiều loài có nguồn gốc từ Thiên Trúc và Đại Chu.
Không có gì mới mẻ.
Mãi cho đến một lần đi dạo, nhìn thấy một người ăn mày đang đào đất ra một thứ gì đó màu đỏ sẫm.
Ta chưa từng thấy qua, thế là đưa một bọc thịt nướng cho hắn, hỏi hắn đang ăn cái gì?
Hắn gọi nó là củ đỏ.
Không ai biết nguồn gốc của nó, chỉ biết ném đại xuống đất vẫn mọc tốt, từ lá đến củ đều có thể ăn.
Nhất là phần củ, giòn mát.
Nhưng chỉ có những người không có thịt ăn như người ăn mày kia mới phải đi đào đất kiếm ăn.
Ta như nhặt được báu vật, đào mười mấy gốc mang về thuyền.
Củ đỏ ăn sống giòn ngọt, nếu luộc thì sẽ vừa mềm vừa thơm, ăn vô cùng thú vị.
Hạ Nhi khen ta kiếm được thứ tốt.
Nhưng vì nó không phải hàng hóa nên muốn mang về Đại Chu cũng rất rắc rối.
Đế quốc La Đạt có sắc lệnh, hàng hóa bình thường có thể thông quan sau khi đóng thuế, nhưng những thứ như giống cây củ đỏ này thì lại bị xem là vật cấm thông thương.
Nghiêm trọng tới mức nếu bị phát hiện, rất có thể sau này sẽ không có cơ hội mang đi.
Vì thế mà Hạ Nhi và Trịnh Vô Tu buồn rầu không thôi.
Thậm chí, Trịnh Vô Tu còn bảo ta vứt những thứ phế phẩm không kiếm ra tiền này xuống thuyền.
Nhưng ta quyết không cho phép.
Trong mấy ngày qua, ta phát hiện giống củ đỏ này sinh trưởng phát triển khỏe, khả năng thích ứng với ngoại cảnh cũng rất tốt, dù trong đại hạn cũng vẫn mọc được.
Trịnh Vô Tu giàu có, nào biết tới đói khổ, hắn không hiểu được tầm quan trọng của giống củ đỏ này với những người vất vả mưu sinh như ta.
Dù có phải trồng giống cây củ đỏ này lên người ta thì ta cũng chấp nhận.
Cuối cùng Hạ Nhi đã nghĩ ra cách.
Buộc củ đỏ với dây neo, chỉ cần rời cảng đi xa khỏi La Đạt thì sẽ gỡ ra trồng lại đất.
Cùng may thuyền của bọn ta rất lớn.
Dây neo vừa dài vừa nhiều.
23
Mới đầu hàng hóa được đổi thành vàng bạc.
Nhưng vì nhất thời tiêu tốn quá nhiều vàng bạc nên dẫn đến đế quốc La Đạt buộc phải dùng những thứ khác để đổi.
San hô, trân châu, hổ phách, dược liệu, thậm chí là thư tịch, động vật, bọn ta nhận hết.
Lúc bọn ta về, theo sau thuyền của bọn ta có đến cả trăm chiếc khác nữa.
Trịnh Vô Tu nói với tình hình này, cần phải cử thuyền về trước giải thích, không thì sẽ xảy ra chiến tranh.
Ta chẳng buồn quan tâm, cả ngày chỉ ôm rương báu của mình, suy nghĩ sau khi về sẽ làm gì.
Đây là tiền Hạ Nhị cho ta, nàng ấy nói đó là công ta tìm được củ đỏ.
Bọn ta còn đổi tên củ đỏ thành khoai lang.
Nàng ấy nói nàng ấy tìm được một cuốn sách viết về thiên văn ở đế quốc La Đạt, rất hữu ích.
Nàng ấy còn truyền thụ một kinh nghiệm quý báu cho đoàn thuyền: Chanh.
Nàng ấy nói đi thuyền xa khó tránh khỏi tình trạng thiếu rau xanh trái cây, nàng từng đọc trong sách, nếu trong một thời gian không được bổ sung những thực phẩm này thì sẽ dẫn đến tình trạng nhiễm trùng, nhẹ thì viêm lợi loét da, nặng thì suy kiệt đến chết.
Mà chanh, giá rẻ, kích thước nhỏ, lại có thể bảo quản trong thời gian dài, là một loại thực phẩm thay thế tốt nhất.
Đương nhiên cách tốt nhất là như bọn ta, vừa tự trồng vừa bổ sung khi có cơ hội cập bờ.
24
Bọn ta đã trở về.
Gần hai năm, cuối cùng bọn ta cũng quay trở về Quảng Hải.
Trịnh Vô Tu phát quản gia về trước chuẩn bị, với thân phận Tam Vương tử nước Ô Tô của hắn, lại thêm uy danh của đế quốc La Đạt, lần này bọn ta phong quang vô lượng.
Nhưng mà điều khiến ta vui mừng nhất là Miêu Miêu cũng tới.
Vừa nghe tin bọn ta trở về, tỷ ấy lập tức cưỡi ngựa không ngừng nghỉ chạy tới.
Tỷ ấy nói lúc đó không đi tiễn bọn ta được nên bây giờ tới đón.
Ta dúi toàn bộ chỗ y phục xinh đẹp mà mình kiếm được vào lòng tỷ ấy, sau đó cắm một đống trâm cài lên đầu như chim công.
“Muội tự kiếm đó.” Ta đắc ý vô cùng.
Miêu Miêu cười đau cả bụng, quàng vai ta: “Xuân Nhi của chúng ta bây giờ giàu rồi.”
Đương nhiên là giàu rồi.
“Tay chân mình mẩy không sao chứ?” Tỷ ấy xoay tay ta, quan tâm hỏi.
Ta nhất thời không hiểu ý của tỷ ấy, mãi mới nhớ ra lần bị nhốt trong lao ngục kia.
“Bị sao được, muội dùng rất nhiều thuốc, bồi bổ cơ thể tốt lắm.” Ta rút tay ra, sợ tỷ ấy nhìn thấy vết sẹo ở kẽ ngón tay.
Hai năm qua, chỉ cần giở trời là xương cốt lại đau ê ẩm.
Nhất là ngón tay, đau tới mức không duỗi được thẳng, không cầm nắm được.
Nhưng một mình ta biết những chuyện này là được rồi, không cần ai lo lắng cho ta nữa.
“Khi ấy ta không biết gì hết.” Miêu Miêu nhìn tay ta, nặn ra một nụ cười: “Không sao là tốt rồi.”
Ta ghét ánh mắt ấy, Hạ Nhi cũng thường nhìn ta bằng ánh mắt ấy.
“Thử cái này đi.” Ta đưa khoai lang mới nướng cho Miêu Miêu, thay vì nhớ chuyện xưa, chẳng thà vui vẻ với hiện tại.
Bây giờ ta rất vui vẻ.
“Ngọt quá!” Miêu Miêu bưng khoai lang nướng, cười trong hạnh phúc, nước mắt rưng rưng.
Vào thành, ta nhận ra rất nhiều nữ tử Quảng Hải mặc áo đơn tay bo, eo thắt buộc dây, đi giày da cong mũi, mang vẻ phong tình quyến rũ của nước Ô Tô.
“Ta đã dựa theo kiểu dáng của Ô Tô, kết hợp sự quyến rũ phóng khoáng của Ô Tô với vẻ tinh xảo hoa mỹ của Đại Chu.” Miêu Miêu nói: “Không ngờ không chỉ được người Ô Tô thích mà nay cả nữ tử Đại Chu cũng rất ưa chuộng.”
Bấy giờ ta mới nhận ra tỷ ấy đã khác rất nhiều.
Không phải thay đổi dung mạo mà là ánh mắt và cách ăn nói.
Lúc trước bọn ta đều giống nhau, rụt rè nhát gan, thở cũng không dám thở mạnh.
Nhưng hôm nay nhìn tỷ ấy mà xem, ánh mắt mạnh mẽ, cười nói tự nhiên, không vui thì sẽ nhướng mày, điềm tĩnh nhã nhặn, không hề có vẻ tự ti sợ sệt.
Tốt quá rồi!
25
Ta không biết chuyến đi xa này đã kiếm được bao nhiêu, chỉ biết Hoàng đế Đại Chu đã đích thân tiếp kiến Trịnh Vô Tu và Hạ Nhi.
Hạ Nhi đã không còn là gia nô của Trịnh Vô Tu, bây giờ nàng ấy là Thị bạc sử của Thị bạc ty Đại Chu.
Nữ quan đầu tiên của Đại Chu.
Nghe Trịnh Vô Tu kể, vốn dĩ Hoàng đế muốn nhận nàng ấy làm nghĩa nữ sắc phong quận chúa nhưng Hạ Nhi đã từ chối, nàng ấy nói thân phận quận chúa quá cao quý, nàng ấy không xứng.
Nhưng ta biết, nàng ấy không muốn làm con chim hoàng yến một lần nữa.
Bây giờ lão Hoàng đế muốn nhận nàng ấy cũng không được.
Trịnh Vô Tu quay lại Chiêu Nghiệp một chuyến.
Hắn nói hắn muốn nối lại con đường về Ô Tô, chỉ cần con đường này tồn tại, Ô Tô và Đại Chu có thể không xảy ra chiến tranh.
Sau khi hắn đi, Hạ Nhi bắt đầu sắp xếp lại chỗ sách mang về được.
Ta thì bận rộn trồng khoai.
Mãi cho đến khi Hạ Nhi bừng bừng khí thế cầm một quyển sách tới, chỉ văn tự ngoằn ngoèo như gà bới trên đó, nói: “Xuân Nhi, chúng ta đi thôi?”
“Đi đâu cơ?” Lúc ấy ta đang đào khoai lang: “Một cây có thể mọc bốn năm, thậm chí bảy tám củ, còn nhiều hơn lúc ở La Đạt!”
Hạ Nhi: “Ta tìm được khoai lang từ đâu tới La Đạt rồi!”
“Đâu cơ?” Ta vỗ vỗ tay phủi đất.
“Hướng Đông, chắc là từ chỗ đó.” Hạ Nhi chỉ sách trong tay: “Lúc trước chúng ta chỉ có kiến thức về phương Tây, phương Đông thì chỉ biết có một hòn đảo nhỏ, và cũng rất ít người biết về phương Đông.”
“Xuân Nhi, đi thôi!” Hai mắt nàng ấy sáng rỡ như chứa đựng sao trời.
Từ lúc trở thành Thị bạc sử, rất ít thấy nàng ấy như vậy.
Ta không thể không nhắc nàng ấy: “Nhưng còn chức quan Thị bạc sử thì sao, đâu thể nói đi là đi.”
“Đã xin từ quan rồi.” Hạ Nhi chống cằm, ngẩng đầu nhìn về nơi xa: “Ta không chờ đợi nổi dù chỉ một khắc.”
Nói là thế nhưng bọn ta mất hơn tháng để chuẩn bị.
Trịnh Vô Tu vừa hay tin Hạ Nhi lại muốn đi thì phi như bay từ Ô Tô tới. Hắn nói, đã có mối làm ăn thì sao có thể thiếu Trịnh Vô Tu hắn được.
26
Dâng rượu tế thần.
Dong buồm ra khơi!
Ta nhìn Hạ Nhi, nàng ấy búi tóc cao cao, mặc bộ quần áo bó gấu mà Miêu Miêu đã đặc biệt may cho nàng ấy.
Tựa như hùng ưng.
Hùng ưng bay từ trong hoàng cung ra.
Ta đột nhiên nhớ lại thanh chủy thủ ấy.
Thanh chủy thủ ấy, tuy nàng ấy đưa cho ta nhưng hơn hết, ta đã dùng nó tự tay phá bỏ tất cả đau khổ và bất hạnh.
Ta cảm tạ trời xanh đã cho ta gặp được nàng ấy. Và càng cảm tạ chính bản thân ta đã dũng cảm nắm chặt lấy nó.
Ta nghĩ, vận mệnh của bản thân là phải ở trong chính tay mình.
Ta, Hạ Nhi, Miêu Miêu, bọn ta đều tự nắm giữ vận mệnh của bản thân.
Xuất phát!
Ta lấy lại tinh thần.
Xuất phát!