Đêm trước ngày phong hậu, mẫu thân mang theo mm mất tích đã lâu, hùng hổ xông vào cung Trường Lạc của ta.
Năm năm không gặp, dung nhan Thẩm Uyển Tịch vẫn như cũ.
Nàng ta đứng trong điện, gặp ta cũng không quỳ xuống hành lễ.
Mà lại nhìn kỹ từng ngọn cây cọng cỏ trong điện, dường như nàng ta mới là chủ nhân của nơi này.
Hồi lâu, nàng ta rốt cục cũng lộ ra ý cười trên mặt.
Ta nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm mẫu.
“Mẫu thân vào cung đêm khuya, không biết có chuyện quan trọng gì cần thương lượng?”
Thẩm mẫu nhấp một ngụm trà, làm bộ khách sáo nói.
“Nghe nói ngày mai hoàng thượng muốn lập ngươi làm hậu?”
Đúng là hỏi thừa.
Sau khi lập thánh chỉ, đã ban bố vào ba tháng trước.
Từ quan viên triều đình đến bách tính, kể cả trẻ con cũng không ai không biết chuyện Cố Thì Dục giải tán hậu cung vì ta, thề một một đời một thế một đôi người.
Đại lễ phong hậu của ta càng vô cùng xa hoa.
Cố Thì Dục thu thập vô số kỳ trân dị bảo, chỉ vì muốn ta cười một tiếng
Ta không phải không khuyên nhủ hắn, thân là vua, đương nhiên phải tự tiết kiệm trong cung.
Nhưng Cố Thì Dục chỉ cười nói.
“Chỉ có vô số kỳ trân dị bảo mới có thể xứng với nàng. Vì nàng, làm hôn quân một lần thì có sao?”
Ta mệt mỏi không đáp lời, mẫu thân cũng thu lại vẻ mặt tươi cười dối trá.
Bà ta hừ lạnh một tiếng.
“Nếu không phải lúc trước Uyển Tịch rời đi, có đến lượt ngươi được hưởng vinh hoa phú quý hôm nay sao?”
“Bây giờ nàng đã trở về, ngươi cũng nên biết điều. Chủ động dâng vị trí hoàng hậu lên cho Uyển Tịch.”
Thẩm Uyển Tịch đứng một bên, trên mặt tràn đầy sự đắc ý.
Nàng ta nhìn ta thương hại nói.
“Ngươi cho rằng vì sao bệ hạ lại đối xử tốt với ngươi?”
“Còn không phải vì ta và ngươi giống nhau đến mấy phần sao?”
“Ta đã cải tử hoàn sinh, bệ hạ sẽ chỉ càng trân quý ta hơn.”
“Tỷ tỷ, ngươi có cái gì để tranh cùng ta?”
Thẩm Uyển Tịch được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân tại kinh thành.
Trước đây, một nửa vương công quý tộc trong kinh thành đều xưng thần dưới váy nàng ta.
Ngay cả đế vương lãnh khốc bá đạo, hay quốc sư lạnh lùng như trích tiên, cũng từng ái mộ nàng ta.
Nhưng đối với Thẩm Uyển Tịch như vậy vẫn chưa đủ.
Nàng ta muốn để mình trở thành bạch nguyệt quang không bao giờ mất đi trong lòng mọi người.
Vì vậy, nàng ta bày ra trò giả chết, rời khỏi kinh thành.
Những người ái mộ nàng ta quả thật vì vậy mà đau lòng muốn chết, đau đến không muốn sống.
Sau đó, bọn họ lại đưa mắt nhìn ta.
Thẩm Uyển Tịch là mm cùng cha khác mẹ, bề ngoài chúng ta có vài phần giống nhau.
Ta bị ép trở thành thế thân của Thẩm Uyển Tịch.
Giống như đồ chơi được đẩy qua lại giữa vô số nam nhân, không có chút tôn nghiêm nào.
Ta phí hết tâm tư, dùng hết thủ đoạn.
Cuối cùng cũng từ đồ chơi, từng bước leo lên trên, trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Thẩm Uyển Tịch lại chọn đúng thời điểm này để trở về, ép ta chắp tay nhường cho nàng ta.
Trên đời có vụ mua bán nào tốt như vậy?
Ta nhìn qua hai mẹ con vô sỉ này, cười lạnh nói.
“Việc sắc phong hoàng hậu, chính là liên quan đến nền tảng xã tắc, là chuyện quốc gia đại sự.”
“Các ngươi muốn đổi là có thể đổi sao?”
“Nếu xảy ra chuyện gì, đây chính là đại tội diệt tộc.”
Ta nhìn qua Thẩm mẫu, trong mắt không khỏi hiện lên một tia giễu cợt.
Chẳng qua trước đây bà ta chỉ là một tỳ nữ rửa chân, thừa dịp lúc mẫu thân bệnh nặng, đã leo lên giường phụ thân, làm mẫu thân tức giận mà qua đời.
Có lẽ đã quen thói phách lối tại hậu viện Thẩm phủ, lại có thể coi hoàng cung là nơi bà ta có thể tùy ý làm càn.
Thẩm mẫu xem thường nói.
“Ngươi cũng có thể làm hoàng hậu, Tịch Nhi nhà chúng ta đương nhiên thừa sức làm được.”
“Bây giờ ngươi ngoan ngoãn nhường lại hậu vị, chúng ta còn có thể giữ lại cho ngươi một mạng.”
“Bằng không đợi khi Uyển Tịch làm hoàng hậu, sẽ trực tiếp bán ngươi vào kỹ viện, để cho ngàn vạn người cưỡi lên.”
Thẩm Uyển Tịch cũng tiếp lời, trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện ra sự âm lãnh không phù hợp.
“Tỷ tỷ, ngươi đoán xem, nếu ta nói cho bệ tạ, lúc trước ta giả c.h.ế.t là do ngươi hãm hại, bệ hạ sẽ trừng phạt ngươi như thế nào đây?”
Gió lớn tràn vào trong điện, ánh nến chập chờn.
Nhìn qua bộ dạng hai mẹ con trước mặt, khóe môi ta khẽ cong lên.
“Tốt!”
Giọng nói ta nhẹ nhàng, lại đè nén mấy phần hưng phấn quỷ dị.
“Ta sẽ biến mất, đem vị trí hoàng hậu này trả lại cho ngươi.”
Chỉ hy vọng, ngươi tuyệt đối đừng hối hận mới tốt.
Dù sao, những người đã từng ái mộ Thẩm Uyển Tịch, điên dại vì nàng ta, bây giờ, đã sớm xưng thần dưới váy ta.
Một khi phát hiện ta biến mất, bọn họ sẽ làm ra chuyện gì…
Ta cũng không dám tưởng tượng.