Sau đó ánh mắt dừng lại trên người tôi, người đang mặc bộ đồ ngủ hoa hòe.
Anh ta giật giật khóe mắt.
Tôi ngủ mơ màng, trong mơ thấy mình bị ai đó đá một cái, sáng hôm sau tỉnh dậy, cảm thấy chỗ bị đá vẫn còn đau nhức.
Điều khiến tôi thấy kỳ lạ là không hiểu sao, tổng tài bá đạo và nữ chính lại làm lành một cách khó hiểu.
Nhưng đối với tôi mà nói, làm lành không phải là chuyện xấu.
Sau lần đó, Cố Đình Sâm cho tôi về phòng ngủ, không cần nằm ở phòng khách nữa.
Lý do là: không đẹp mắt.
11
Hạo Nhược Nhược mang thai rồi.
Nghe nói là thai ngoài tử cung.
Cô ấy đã ba ngày không xuống lầu, Cố Đình Sâm bảo tôi thay đổi cách nấu ăn rồi mang lên cho cô ấy.
Lúc thì chê nhạt, lúc thì chê mặn, lúc thì chê nóng, lúc thì chê nguội, sau khi không còn gì để chê nữa, lại chê bày biện không đủ tinh tế.
Tôi chán nản bưng mâm cơm chạy lên chạy xuống.
Còn bận hơn tôi là bác sĩ Chu.
Bác sĩ Chu đi theo suốt, anh ta được lệnh ngủ ở phòng bên cạnh, phải túc trực suốt 24/24 giờ.
Một lần tôi bưng đồ ăn lên lầu.
Tôi nghe thấy bác sĩ Chu cẩn thận khuyên nhủ:
“Tổng giám đốc Cố, phu nhân mang thai ngoài tử cung, bình thường mang thai đều là trong tử cung, cho nên đứa bé này của phu nhân e là không giữ được.”
Tôi nghe thấy giọng quát tháo của Cố Đình Sâm:
“Tôi không quan tâm, anh nghĩ cách chuyển đứa bé này từ ngoài tử cung vào trong tử cung cho tôi.”
Bác sĩ Chu: “…”
Ngay lúc này, tôi không biết điều đẩy cửa bước vào, Cố Đình Sâm chỉ thẳng vào hai chúng tôi:
“Nếu không tôi sẽ cho tất cả các người chôn cùng.”
Tôi: “Tôi, tôi cũng phải sao?”
Tôi chỉ là một người giúp việc thôi mà!
12
Không hiểu sao, những người trong cuốn sách này ngoài mấy đứa làm công như chúng tôi ra thì dường như đều có vấn đề.
Sau khi nghe nói nữ chính mang thai ngoài tử cung, họ đều tin chắc rằng đứa bé của nữ chính nhất định có thể chuyển vào trong tử cung, sinh ra bình an.
Bá Tổng phu nhân, mẹ của Cố Đình Sâm là người đầu tiên không ngồi yên được.
Bà ta tìm một cái cớ, đuổi Cố Đình Sâm đi, rồi tìm đến tận nơi.
Hạo Nhược Nhược mặc váy trắng, yếu đuối ngồi trên ghế, đối diện là Bá Tổng phu nhân mặc váy đen, đeo trân châu to, khí chất hơn người.
Bá Tổng phu nhân bình tĩnh đẩy ba tờ chi phiếu đến trước mặt nữ chính:
“Một nghìn vạn, rời xa con trai tôi.
“Một nghìn vạn, phá bỏ đứa bé này.
“Còn năm trăm vạn này, coi như là tiền bồi bổ cho cô.”
Tôi ở bên cạnh giả vờ quét dọn, mắt dán chặt vào ba tờ chi phiếu đó.
Còn có chuyện tốt như vậy sao!
Đứa bé mang thai ngoài tử cung vốn không thể sinh ra được, vậy mà có thể kiếm được một nghìn vạn!
Tôi không ngừng chu mỏ về phía Hạo Nhược Nhược: “Nhận đi, nhận đi.”
Hạo Nhược Nhược không thèm để ý đến tôi, rất có cốt khí đứng lên: “Bá Tổng phu nhân, bà đây là đang coi thường tôi, tôi không phải vì tiền mà ở bên Đình Sâm, tôi yêu Đình Sâm, tôi sẽ không rời xa anh ấy.”
Bá Tổng phu nhân hừ lạnh:
“Con trai tôi đã có vị hôn thê rồi, cũng không thể lấy với cô, cô còn không bằng cầm tiền rồi đi tìm một người đàn ông hèn hạ như cô mà kết hôn.
“Số tiền này, đủ để cô cả đời không lo ăn mặc.”
Tôi gật đầu lia lịa, muốn cho Hạo Nhược Nhược nhìn rõ sự thật, cho dù cô ấy không rời xa Cố Đình Sâm thì cũng phải nhận một nghìn vạn tiền phá thai cho không này.
Nhưng Hạo Nhược Nhược kiên quyết không đồng ý.
Tôi hận không thể thay cô ấy nhận luôn.
Cuối cùng khi cô ấy đứng lên xé nát tờ chi phiếu, trái tim tôi cũng theo đó mà tan nát.
Bá Tổng phu nhân nhìn tôi, giọng không cho phép phản bác: “Má Vương, đi dọn đồ của cô ta, cả người cô ta nữa, ném ra khỏi cửa.”
Tôi chỉ vào mình: “Tôi?”
13
Bảo vệ làm ăn kiểu gì vậy, sao cái gì cũng bắt tôi làm thế?
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt.
“Đúng, chính là cô, đuổi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi.” Bá Tổng phu nhân lại nhắc lại một lần nữa.
Tôi còn chưa kịp trả lời, giọng nói âm trầm của Cố Đình Sâm đã vang lên từ phía sau, sắc mặt anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống người khác:
“Má Vương, cô dám động đậy, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi thế giới này.”
…
Không dám động, tuyệt đối không dám động.
“Má Vương, nếu cô đuổi cô ta ra ngoài, tôi sẽ cho cô một nghìn vạn.”
Tôi lập tức sáng mắt lên, khó xử nhìn Cố Đình Sâm, dịch một bước về phía Bá Tổng phu nhân.
Rõ ràng là giữa chết và tiền, tôi chắc chắn sẽ chọn tiền.
“Tôi cho cô 1500 vạn.” Cố Đình Sâm bá đạo nói.
Tôi lại khó xử nhìn Bá Tổng phu nhân, dịch một bước về phía Cố Đình Sâm.
Bá Tổng phu nhân sắc mặt âm trầm: “1800 vạn.”
Cố Đình Sâm dứt khoát, chốt hạ: “3000 vạn.”
Tôi nhảy qua nhảy lại, lăn qua lộn lại, lúc này muốn hét lên, muốn bò trườn, tôn nghiêm gì, chịu ấm ức gì, yêu cầu kỳ quái gì cũng có thể chịu được.
Tôi tuy rằng nhìn có vẻ trung lập nhưng đã hoàn toàn nghiêng về phía Cố Đình Sâm.
Lúc này cục diện đã định, Bá Tổng phu nhân cầm túi định đi, trước khi đi bà ta liếc nhìn Hạo Nhược Nhược:
“Thấy chưa? Đến cả Má Vương, cũng có giá trị hơn cô.”
Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Tôi thà đồng ý cho con trai tôi cưới Má Vương, cũng sẽ không đồng ý cho nó cưới đồ sao chổi như cô.”
Tôi đang đếm tiền ở bên cạnh, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Hả?”
Hạo Nhược Nhược khóc rất dữ dội.
Tổng tài bá đạo Cố Đình Sâm vội vàng an ủi cô ấy: “Nhược Nhược, em yên tâm, anh sẽ không yêu Má Vương, người phụ nữ vừa già vừa xấu vừa béo vừa thô lỗ đó đâu.”
Tôi vô tội trúng đạn ở bên cạnh: “?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hạo Nhược Nhược khóc càng dữ dội hơn: “Hu hu hu, em có quen một chú bảo vệ trong trường em, là họ hàng của em, người rất thật thà, rất hợp với Má Vương.”
Không được.
Tôi khoanh tay.
“Tôi từ chối ghép đôi.”
14
Bá Tổng phu nhân đi rồi, tôi như một con chó săn chạy theo sau Cố Đình Sâm.
Cố Đình Sâm bảo tôi đưa nước cho Hạo Nhược Nhược.
Tôi đưa nước: “Tổng giám đốc Cố, ba nghìn vạn.”
Cố Đình Sâm bảo tôi làm đồ ăn đêm cho Hạo Nhược Nhược.
Tôi đưa cơm: “Tổng giám đốc Cố, ba nghìn vạn.”
Cố Đình Sâm bảo tôi đi lấy giấy ăn cho Hạo Nhược Nhược đang khóc nức nở.
Tôi đưa giấy: “Ba nghìn vạn.”
Cuối cùng Cố Đình Sâm không nhịn được nữa, hào phóng ném cho tôi một tờ chi phiếu ba nghìn vạn.
Khi tôi đến chỗ kế toán Tiểu Ngô để lĩnh tiền.
Tiểu Ngô vẻ mặt hâm mộ:
“Biết thế hồi đại học tôi không học chuyên ngành tài chính rồi nên chuyển ngành làm giúp việc.
“Bá Tổng chó má, ngày nào cũng bắt tôi đi chi tiền khắp nơi, tôi cảm thấy sớm muộn gì mình cũng vào tù.”
Tôi an ủi cô ấy: “Nghĩ đến mặt tốt đi, ra ngoài rồi thì cả đời không lo ăn mặc.”
Kế toán mà vào tù rồi mới càng được trọng dụng.
15
Tôi tưởng mọi chuyện đã lắng xuống.
Kết quả ngày hôm sau, nữ phụ độc ác trong sách đã đến tận nơi.
Khi cô ta đến, tôi đang đeo tai nghe lau nhà rất hăng hái.
Nữ phụ thiên kim độc ác Giang Tĩnh Du dùng mật khẩu mà Bá Tổng phu nhân nói cho cô ta, nhân lúc tôi đang nghe Phượng Hoàng Truyền Kỳ, trực tiếp mở cửa tìm Hạo Nhược Nhược lý luận.
“Đồ tiện nhân, mày quyến rũ anh Đình Sâm, còn chưa kết hôn đã có thai, ép tất cả mọi người gọi mày là phu nhân! Đạp mặt mũi của tao, vị hôn thê này xuống đất mà chà đạp!”
Hạo Nhược Nhược từng bước lùi lại, đi về phía cầu thang: “Tôi cầu xin cô, Tĩnh Du, đừng… làm hại con tôi…”
Giang Tĩnh Du tức giận không kiềm chế được: “Mày là thứ tiểu tam không biết xấu hổ, cũng xứng sinh con cho Đình Sâm sao? Đi chết đi.”