Vì hôm nay là cuối tuần lại vừa xong một dự án lớn nên phòng ban của Lâm Minh quyết định tổ chức liên hoan, thân là trưởng phòng nên hắn lại càng phải có mặt để còn quyết toán phần chi tiêu này.
“Trưởng phòng, anh đến uống thêm một ly với em nào.”
Một đàn em thời đại học nay cũng là nhân viên dưới trướng Lâm Minh đến mời hắn cùng uống bia.
Bởi hắn là cấp trên lại còn là chủ xị của cuộc vui này nên đa số đồng nghiệp đều đến mời hắn cùng uống. Mà Lâm Minh lại tự tin với cái tửu lượng đã rèn luyện nhiều năm của mình nên hắn chẳng từ chối ai cả.
Cứ như vậy, một ly lại một ly.
Tận cho đến lúc cuộc vui này tàn rồi thì Lâm Minh được một người đồng nghiệp ở gần đưa về.
Ngửi thấy trên người mình bốc lên mùi bia nồng nặc, Lâm Minh vừa bước vào trong căn nhà bé tí của mình nên khiến hắn chẳng thể nào thở nổi.
“Uầy… hay là tắm đã rồi ngủ.”
Lâm Minh dùng chút tỉnh táo còn sót lại lê thân mình vào phòng tắm.
Nhìn tổng thể nhà của hắn rất bình thường, nội thất phổ thông, trang trí tường cũng thuộc kiểu chung cư hạng trung. Nói chung là bình thường đến không thể bình thường hơn được.
Nhưng mà, phòng tắm lại đặc biệt lớn.
Đây chính là được làm theo sở thích của Lâm Minh.
Lâm Minh đặc biệt yêu thích sạch sẽ, mà tắm rửa chính là hoạt động yêu thích nhất của hắn sau việc kiếm tiền cho nên phòng tắm này được sửa lại ngay khi hắn vừa mua căn nhà này. Nào là đổi gạch lát mới, sắm một cái bồn tắm to gần gấp đôi cái cũ, tất cả đều phục vụ mục đích ngâm mình trong nước ấm của Lâm Minh.
Thả mình vào trong làn nước ấm, Lâm Minh không khỏi cảm thán một tiếng. Cuộc sống này còn gì tuyệt vời hơn việc được ngâm mình sau một ngày mệt mỏi chứ!
“Àiiii- thật muốn nằm luôn trong này, thoải mái quá đi.”
Ting—
Một âm thanh thông báo khẽ vang lên từ điện thoại được Lâm Minh cẩn thận đặt bên cạnh bồn tắm.
Có lẽ do dòng nước ấm này khiến hắn tỉnh táo hơn một chút mà Lâm Minh đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại của mình lên mà kiểm tra hộp thư một chút.
Tin nhắn này đến từ một đối tác của công ty, người mà đã cùng Lâm Minh hợp tác suốt hai tháng qua trong dự án quan trọng kia.
Đọc qua một lượt, Lâm Minh khẽ cười rồi đặt lại điện thoại về chỗ cũ. Hiện giờ hắn đang vui vẻ lắm vì phía đối tác đã sắp xếp một cuộc hẹn ăn tối với hắn cùng các thành viên trong phòng ban, họ hài lòng với hắn nên đây là việc hiển nhiên.
Nhưng được người khác công nhận vẫn làm Lâm Minh vui vẻ đến cười không khép miệng được.
Hắn cứ hi hi ha ha như trẻ con mà lăn lộn trong bồn tắm, ừm- vui lại thêm vui.
Sau gần cả tiếng ngâm mình trong bồn tắm, cuối cùng Lâm Minh cũng chịu trở lại giường ngủ.
Có lẽ do hưng phấn với cuộc hẹn ăn tối ngày mai nên khi đã lăn lên giường rồi mà Lâm Minh vẫn chưa ngủ được.
Quấn mình trong chăn ấm, hắn lọ mọ tìm điện thoại mở ra một vài trang truyện để giải trí. Đây tuy không phải là bí mật gì nhưng Lâm Minh hắn có một sở thích mà rất ít người biết, hắn thích đọc tiểu thuyết võ hiệp. Khỏi phải nói hắn chính là fan ruột của Kim Dung lão sư, lại còn cực kỳ hâm mộ các vị đại hiệp dưới ngòi bút của ông.
Thuở bé hắn cũng ôm một giấc mộng võ hiệp, nào là xin ba mẹ cho đi học võ rồi chăm chỉ rèn luyện một cơ thể rắn chắc. Tất cả chỉ vì mơ ước một ngày nào đó mình sẽ trở thành cao thủ võ lâm. Rồi khi lớn hơn một chút, hắn lại đắm mình vào mấy trò chơi giả lập thế giới giang hồ nghĩa hiệp.
Lâm Minh ôm trong mình giấc mộng lớn lao như thế mà lớn lên nhưng cuối cùng hắn lại học chuyên ngành kinh tế, một bước ngoặt lớn đến hắn cũng không ngờ được. Rõ ràng là khi đó hắn muốn mình sẽ làm một diễn viên võ thuật cơ mà, chẳng hiểu lại làm sao mà quay đầu ngay phút chót nữa. Chắc là do lời ba mẹ nên hắn chẳng thể nào cãi được, đành phải thuận theo mà thôi.
Ngẫm lại cũng không hẳn là vì ba mẹ mà Lâm Minh mới chuyển ngành, hắn là suy nghĩ xa một chút mới rẽ hướng sang ngành kinh tế. Mặc dù Lâm Minh cũng coi như là đẹp trai nhưng hắn làm gì có kim chủ chống lưng hay là gia thế khủng đâu chứ nên làm diễn viên là cái gì đó quá xa vời đối với hắn. Rồi sau này tốt nghiệp ra trường thì hắn cũng bắt đầu yêu quý công việc của mình, kiếm tiền cũng trở thành hoạt động yêu thích mới của Lâm Minh đến mức càng lao đầu vào công việc chẳng mấy khi cho mình một ngày nghỉ.
A, thật hoài niệm quá khứ mà.
Lâm Minh chọn ngay cho mình một bộ truyện đang đứng top một trong danh mục võ lâm giang hồ. Nhìn xem, lượt đọc cao ngất ngưởng lại còn có số lượng bình luận tăng lên liên tục. Hừm, hẳn là hay lắm đây, phải mau mau đọc mới được.
Cứ như vậy, Lâm Minh đắm mình trong thế giới võ hiệp đến ngủ lúc nào cũng không hay.
Đến khi hắn tỉnh dậy thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Mà chuyện này quả thật khiến Lâm Minh vừa lo sợ lại không nén được kích động kèm một chút lo sợ. Cái tình huống này… tình huống này không phải là thứ hay được viết trong tiểu thuyết đó sao?
“Không phải là… xuyên không rồi chứ?”
Trong tất cả những giả thuyết vừa chạy trong đầu Lâm Minh thì hắn chợt thốt lên câu này. Hắn là người đọc nhiều tiểu thuyết nên khái niệm xuyên không này không xa lạ gì với hắn cả, nhưng mà chính mình xuyên thì cảm giác khác hẳn với đọc tiểu thuyết nha.
Lâm Minh nhìn thử xung quanh, chỗ mà hắn đang ở thì trông như một căn nhà nhỏ vậy. Được rồi, không phải nhà nhỏ mà trông giống một cái chòi lá hơn, chính là cái kiểu chòi lá chỉ cần một cơn gió thôi đã sập rồi. Không phải hắn chưa từng nhìn thấy mấy căn nhà tồi tàn như hiện tại, ngày xưa hắn sống ở dưới quê thì trong xóm cũng có không ít gia đình nghèo khó đến mức nhà ở cũng tạm bợ như thế này.
Hắn tự hỏi có đại hiệp nào lại ở nơi như thế này hay không?
Đừng trách hắn chưa gì đã nghi ngờ bối cảnh sống của mình bởi hắn là một thế hệ đã bị những tiểu thuyết cùng phim truyền hình ảnh hưởng quá sâu. Trong tâm trí của hắn chỉ biết rằng những vị đại hiệp giang hồ là người giàu sang quyền quý chẳng thấy làm gì vẫn có rất nhiều ngân lượng để ăn uống, rồi còn thưởng cho các tiểu nhị ở khách điếm.
Chính vì thế nên Lâm Minh vừa nhìn đến căn chòi lá này liền cho rằng bản thân mình nghèo rớt mồng tơi thế này chắc hẳn không phải là đại hiệp gì rồi. Thất vọng quá!
Dù thất vọng là thế nhưng Lâm Minh vẫn đứng dậy đi một vòng thăm thú nơi này.
Có vẻ Lâm Minh xuyên không một cách hoàn toàn nên cơ thể hắn vẫn toàn vẹn và vẫn rất khỏe mạnh. Nhưng đây chính là điều làm hắn vô cùng lo lắng, xuyên cả thân thể thế này thì hắn làm gì hiểu biết về nơi hắn xuyên tới chứ? Thảm rồi, Lâm Minh bắt đầu lo lắng về việc mà tất cả những người xuyên không đều lo lắng, đó là thể hiện những thứ quái lạ ở nơi này rồi sẽ bị người khác phát hiện, nghi kỵ rồi đem thiêu sống không chừng…
Lâm Minh đã lo lắng đến độ nhầm lẫn sang cách thức trừng phạt của phương Tây, nhưng việc này không quan trọng lắm đâu. Hắn vừa hay có thứ khác phải làm rồi.