Về đến Tam Vương phủ, Đường Chấn bế Lâm Y về phòng cô rồi Thiên Kỳ bước lại bắt mạch nói: “muội ấy không sao, cũng may có thảo dược giải độc nên giờ muội ấy chỉ ngất vì mất m.á.u thôi. Để ta đi sắc thuốc cho muội ấy.” Chính Vũ và Thiên Kỳ ra ngoài thì Đường Chấn bước đến bên giường ngồi cạnh bên cô, tay đưa lên vuốt khuôn mặt xinh xắn đáng yêu cùng với đôi môi hồng có nụ cuời tỏa nắng nay lại xanh xao tái nhợt. Đường Chấn cảm thấy như ai đó đang đ.â.m thắng vào tim anh, cảm giác rất đau.
Đường phu nhân nghe tin Lâm Y bị thương bất tỉnh nên vội xách đồ bổ đến, bái kiến Thiên Kỳ và Chính Vũ xong thì chạy ngay đến phòng cô. Nhìn cô nương ngày thường vui vẻ hoạt bát nay lại nằm im trên giường khiến bà cảm thấy xót xa. Bà bước lại Đường Chấn nói: “Chấn nhi, Y Y sao lại ”Đường Chấn với giọng tự trách nói: “muội ấy vì đỡ cho hài nhi một mũi phi tiêu độc cùng với mất m.á.u nên mới như vậy.”
Bà nói: “con bảo vệ con bé kiểu gì vậy hả?” Đường Chấn cúi đầu im lặng còn bà thì không quan tâm anh nữa mà bước lại ngồi bên cạnh rồi lấy khăn lau mặt cho Lâm Y rồi vội ra ngoài nấu canh bổ cho cô.
Đúng lúc đó Thiên Kỳ bưng chén thuốc cùng Chính Vũ bước vào, Chính Vũ đỡ Thiên Kỳ ngồi xuống rồi cầm chén thuốc đưa cho Đường Chấn và nói: “đây là thuốc bổ mà Kỳ Kỳ nấu cho Lâm Y, mau cho cô ấy uống sẽ giúp cô ấy tỉnh nhanh hơn.”
Đợi đường Chấn cho Lâm Y uống thuốc xong thì Thiên Kỳ lên tiếng: “Đường tướng quân, ngài ra ngoài ta có việc muốn nói.” Vừa lúc đó Trần Diệu bước vào nên anh giao cô lại cho bà mà cùng Thiên Kỳ và Chính Vũ đến thư phòng nói chuyện.
Vào đến thư phòng Thiên Kỳ ra hiệu cho Đường Chấn cùng ngồi xuống rồi hỏi: “Đường tướng quân, ngài có thật lòng với Y nhi chứ?”
Đường Chấn gật đầu chắc nịch: “dạ vương phi. Tình cảm của thuộc hạ có trời cao chứng giám, trong lòng thuộc hạ chỉ duy nhất một người là Y Y.”
Thiên Kỳ gật đầu nói: “ta tin ngài và ta cũng biết Y nhi cũng có tình cảm với ngài. Muội ấy từ nhỏ đã bất hạnh, ta luôn yêu thương và xem muội ấy như người thân, muội ấy chưa yêu bao giờ nên ngài cũng đừng bao giờ tổn thương muội ấy. Với tính cách của Y nhi nếu bị ngài làm tổn thương thì ngài đừng mong gặp lại muội ấy. Ta nói vậy ngài hiểu chứ?”
Đường Chấn đứng dậy gật đầu, giơ tay lên nói: “thuộc hạ biết và thuộc hạ xin thề với trời đất là Đường Chấn này chỉ yêu và cưới duy nhất một mình Y Y, nếu trái lời thề nguyện vạn kiếp không được siêu sinh.”
Thiên Kỳ hài lòng gật đầu nói: “ta mong ngài làm được. Nếu không chính tay ta sẽ cho ngài không được siêu sinh.” Đường Chấn gật đầu rồi cả ba quay về phòng thăm Lâm Y .
– ————*******————-
Khi ba người đi được một lúc thì Lâm Y tỉnh lại, Trần Diệu đỡ cô ngồi dậy rồi lấy canh bổ mình mới nấu đưa cho cô và dịu dàng nói: “Y Y à, con mau ăn canh đi, canh ta mới nấu đó.”
Lâm Y đón chén canh định đứng dậy nhưng bà đã vội cản lại, cô ngồi trên giường và nói: “phu nhân người đừng như vậy, nô tỳ thân phận thấp kém sao có thể để người chăm sóc nô tỳ như vậy chứ.”
Bà vuốt tóc cô nói: “ta đã nói con hãy gọi ta là bá mẫu rồi mà, với lại ta mặc dù mới gặp con nhưng ta lại rất mến con, xem con như nữ nhi của ta mà chăm sóc, con đừng từ chối tấm lòng của ta như vậy chứ.”
Lâm Y không tiện từ chối nữa nên cô gật đầu. Đường Chấn, Thiên Kỳ, Chính Vũ cũng vừa bước vào trong. Thấy cô đã tỉnh Đường Chấn vội nhào lại ôm cô mà không thèm để ý đến ai. Trần Diệu thì chỉ lắc đầu cười đứa con ngốc của bà còn Chính Vũ cùng Thiên KỲ nở nụ cười vui vẻ vì cô đã tỉnh và tìm được người yêu cô thật lòng.