Một ký túc xá nữ lớn, 306.
“Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…”
Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu.
“Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?” Ngô Hoan tò mò hỏi.
Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.
Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn.
Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý.
Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Lúc cô ấy còn đang phân vân có nên nói ra hay không, Thẩm Thanh Thanh đã mở miệng nói thẳng: “Tĩnh Tĩnh hẹn hò với bạn trai, muốn tớ đi cùng, tớ không muốn làm bóng đèn.”
Ngô Hoan nghe vậy lập tức lộ ra vẻ hiểu biết, nói: “Đúng là làm bóng đèn rất khó, lần trước nghỉ lễ về nhà, tớ đi dạo phố với anh trai và chị dâu, cảm thấy mình thật sự thừa thãi, còn được ăn một đống cơm chó…”
“Yêu đương là chuyện hai người, Ngữ Tĩnh tốt nhất cậu đừng kéo Thanh Thanh theo.” Dư Nguyệt cũng nói theo.
Mặc dù một người bạn thân thực sự là người tuyệt đối ngứa mắt bạn trai đối phó, thậm chí còn ghét bỏ anh ta không xứng với bạn thân mình, nhưng thời gian này, cái từ bạn thân đã bị bôi nhọ, Dư Duyệt cảm thấy Thẩm Thanh Thanh có chừng mực như vậy cũng rất tốt.
Nói thật, mặc dù tất cả bọn họ đều có ngoại hình khá tốt, nhưng xét về nhan sắc thì không ai có thể so sánh được với Thẩm Thanh Thanh, hoa khôi của trường đại học A.
Đại học A không có hoạt động tuyển chọn hoa khôi trường, sở dĩ Thẩm Thanh Thanh được gọi là hoa khôi trường, là khi tham gia huấn luyện quân sự năm nhất, cô vốn ưa nhìn cộng thêm làn da không dễ rám nắng, đứng giữa một đám than đen nổi bật toàn trường, thế là có danh xưng hoa khôi trường.
“Cậu thấy không, mọi người cũng nói như vậy, cậu tự đi đi.” Thẩm Thanh Thanh nói xong ngồi vào bàn mình, tiện thể sắp xếp đồ đạc.
Lâm Ngữ Tĩnh đi theo cô, khẽ nhíu mày: “Nhưng không phải lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng rất tốt…”
Thẩm Thanh Thanh nghe nói như thế, cảm thấy hơi bất lực.
Cô đã xuyên qua được một thời gian, lúc đầu cứ tưởng là xuyên qua bình thường, sau khi hệ thống nổi lên mới phát hiện hoá ra là xuyên sách.
Đây là một cuốn tiểu thuyết lỗi thời cô từng đọc qua, sau khi nam chính đào hoa và nữ chính tình một đêm ngoài ý muốn, bị gia đình nam chính phát hiện, bà nội muốn nam chính hồi tâm chuyển ý nên đã để bọn họ ở bên nhau. Nữ chính đồng ý vì truyền thống bảo thủ, nam chính cảm thấy mình bị nữ chính gài bẫy nên rất ghét cô ấy, sau khi biết bạn của cô ấy xinh đẹp thì cố ý dây dưa.
Nữ phụ đã từng tránh né liên tục, nhưng nữ chính lại luôn đặt cô ở trước mặt nam chính, cuối cùng nữ phụ cũng không chịu được mà rung động với nam chính. Nữ chính rất đau lòng nhưng vẫn quyết định ra đi để thành toàn cho bọn họ, lại bị nam chính bắt về nhà nhốt lại… Kết truyện đương nhiên là sau khi nữ chính bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng nam chính cũng phát hiện mình yêu nữ chính, thế là nữ phụ bị pháo hôi.
Thật không may, Thẩm Thanh Thanh lại xuyên thành nữ phụ pháo hôi cùng tên mình trong sách, Lâm Ngữ Tĩnh là nữ chính. Dựa theo cốt truyện, lần trước bọn họ ăn cơm với bạn trai nữ chính, là lần đầu tiên nam chính Hàn Thừa Trạch gặp mặt nữ phụ pháo hôi Thẩm Thanh Thanh.