Tôi và cô bạn thân cùng xuyên sách.
Cô ấy là người theo đuổi mù quáng của nam phụ phúc hắc, còn tôi là người tình thế thân của phản diện bệnh kiều.
Bề ngoài, chúng tôi đấu đá lẫn nhau, nhưng sau lưng lại cùng nhau tiêu xài hoang phí.
Sau ba năm tiêu tiền như nước, nữ chính bạch nguyệt quang thực sự đã trở lại.
Nghe tin cả nam phụ và phản diện đều sẽ vì nữ chính mà si mê, cô bạn thân đeo một chiếc túi nhỏ, gõ cửa phòng tôi vào lúc nửa đêm: “Mình gom đủ tiền rồi, cậu thì sao?”
Tôi: “Mình còn thiếu chút, nhưng có thể tiêu của cậu mà.”
Thế là chúng tôi cùng nhau giả chếc.
Ba năm sau, bạn tôi không may gặp lại “chồng cũ”.
Tôi vội vàng nói: “Để tớ câu giờ cho, cậu chạy nhanh đi!”
Kết quả vừa quay đầu lại, tôi đã đụng phải một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Tên phản diện bệnh kiều chẳng hề luống cuống mà tháo cà vạt, trói tay tôi lại.
“Em tự lo cho mình trước đã rồi hẵng nói.”
Những chương có đề tên ví dụ như 1. Cố Bách Xuyên (Dựa theo hoạt động của Cố Bách Xuyên (chuyển cảnh đến nơi kh có sự xuất hiện của nu9) nên những chương đề Cố Bách Xuyên – Trì Vọng, ngôi thứ 3 xưng anh – chính là mấy ổng nhé, Những chương không đề tên là kể theo sự xuất hiện của nu9 tận mắt chứng kiến kể.
1. Cố Bách Xuyên
Khi Cố Bách Xuyên bất ngờ trở về, Phương Vân đang khoe với tôi chiếc nhẫn kim cương hồng mới mua. Nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc của Cố Bách Xuyên chạy vào sân, Phương Vân vội vàng đẩy tôi: “Nhanh lên, trốn đi.”
Như thể kẻ trộm bị bắt quả tang, tôi vội vàng chui vào tủ quần áo.
Vừa trốn xong, Cố Bách Xuyên đã đẩy cửa bước vào.
Vừa rồi còn vui vẻ khoe khoang sự giàu có, giờ đây Phương Vân lại đỏ hoe đôi mắt, vẻ mặt đau khổ như c.h.ế.t tâm.
Nghe thấy Cố Bách Xuyên mở cửa, Phương Vân cười thê lương: “Anh còn biết đường về nhà sao?”
Cố Bách Xuyên sải bước đến trước mặt Phương Vân.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Mân Mân mất tích rồi.”
“Phương Vân, anh đã nói rồi, Mân Mân chỉ là một cô gái bình thường mà anh giúp đỡ.”
“Chuyện ân oán giữa nhà họ Cố và nhà họ Phương, em cứ nhắm vào anh, đừng làm khó người không liên quan.”
Phương Vân hiểu ra, cô mở to hai mắt, không dám tin: “Anh cho rằng em bắt cóc cô ta?”
Cố Bách Xuyên nhắm mắt lại: “Mân Mân mất tích sau khi gọi điện cho em, anh không thể không nghi ngờ em.”
Đúng lúc này, điện thoại reo, Cố Bách Xuyên nghe máy, liếc nhìn Phương Vân, “Được, tôi đến ngay.”
Cố Bách Xuyên xoay người đi ra ngoài. Phương Vân mất kiểm soát lao lên, túm lấy tay anh.
“Bách Xuyên, thật sự không phải em làm.”
Đôi mắt Cố Bách Xuyên lạnh lùng như băng: “Tôi sẽ điều tra. Trước khi có kết quả điều tra, tôi sẽ không gặp lại em.”
Nước mắt Phương Vân tuôn rơi.
“Ngày mai đi được không?”
Cô đỏ hoe đôi mắt, giọng nói khẩn cầu, “Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh có thể ở lại với em một đêm thôi cũng được không?”
Cố Bách Xuyên im lặng hai giây, cuối cùng vẫn gỡ tay Phương Vân ra.
“Xin lỗi, cảnh sát đã có manh mối về Mân Mân rồi, anh phải đến đó.”
Tiếng đóng cửa vang lên, Phương Vân thất hồn lạc phách hét lên: “Cố Bách Xuyên! Anh quay lại đây!”
Chúng tôi cùng im lặng hai giây, nghe tiếng bước chân của Cố Bách Xuyên dần dần xa.
“Ôi trời ơi, cuối cùng anh ta cũng đi rồi.”
Phương Vân lau nước mắt trên mặt, kéo tôi ra khỏi tủ quần áo.
Tôi thán phục: “Diễn xuất đỉnh thật đấy bạn yêu.”
Phương Vân trợn mắt: “Ít nói nhảm. Tình hình không ổn, chúng ta phải bàn bạc lại đã.”
“Nữ chính đã xuất hiện, hơn nữa còn bắt đầu gây rối, chồng tớ đã bắt đầu hành hạ tớ, người của cậu chắc cũng sắp rồi.”
Tôi nói: “Ý của cậu là…”
“Phải chạy.” Phương Vân kiên định nói, “Không chạy, sợ rằng số tiền này chúng ta có mệnh kiếm mà không có mệnh tiêu.”
2.
Tôi và Phương Vân đều là người xuyên sách.
Cô ấy là người theo đuổi mù quáng của Cố Bách Xuyên – nam chính phúc hắc, dựa vào hôn nhân thương mại mà gả cho anh. Cưới nhau ba năm, Cố Bách Xuyên đối xử với cô ấy lạnh nhạt như băng.
Còn tôi là thế thân của Trì Vọng – phản diện bệnh kiều. Trì Vọng nuôi tôi trong biệt thự ba năm, chỉ vì dung mạo của tôi rất giống bạch nguyệt quang thời niên thiếu của anh ta.
Đối với thân phận của mình, cả tôi và Phương Vân đều không có gì bất mãn.
Dù sao nhà họ Cố xuất thân chính trị, bối cảnh thâm hậu, không ai dám đắc tội.
Còn Trì Vọng thì lại là kẻ m.á.u lạnh, không từ thủ đoạn, là con ch.ó điên mà ai gặp cũng phải sợ.
Nếu phải nói là có điểm chung gì, thì đó chính là giàu có, siêu cấp giàu có.
Ba năm nay, tôi và Phương Vân vừa diễn cảnh yêu mà không được đáp lại, vừa sau lưng tiêu tiền như nước, sướng muốn chết.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác.
Nữ chính – Thẩm Mân Mân đã trở lại.
Theo cốt truyện, chồng của Phương Vân – Cố Bách Xuyên chính là người bảo vệ trung thành nhất của Thẩm Mân Mân.
Bạn trai của tôi – Trì Vọng thì khỏi phải nói, Thẩm Mân Mân chính là bạch nguyệt quang của anh ta, anh ta nguyện vì Thẩm Mân Mân mà “thần cản g.i.ế.c thần, phật cản g.i.ế.c phật”, dùng mạng sống của mình để đổi lấy hạnh phúc của Thẩm Mân Mân.
“Bây giờ không đi thì không kịp nữa.” Phương Vân nói, “Thẩm Mân Mân không phải là người hiền lành gì, cô ta cố ý gọi điện thoại cho tôi, sau đó chơi trò mất tích, khiến Cố Bách Xuyên nghĩ rằng tôi bắt cóc cô ta.”
“Cố Bách Xuyên thì thôi, cùng lắm là lạnh nhạt với tôi, nhưng Trì Vọng thì sao? Tên điên đó cái gì cũng dám làm.”
Tôi rùng mình một cái.