Hoàng hôn vào thu có chút lạnh, gió cuốn lên lá rụng phát ra tiếng vang xào xạc, nhưng rất nhanh lại bị tiếng còi ô tô che giấu.
Đầu hẻm tối tăm, một thân ảnh nho nhỏ gầy teo cuộn mình trong góc, ôm đầu gối bất động nhìn người đi đường cùng xe cộ lui tới.
Trên người cô bé mặc chiếc váy liền áo màu hồng nhạt, quần áo vừa nhìn đã biết giặt qua nhiều lần, vừa cứng vừa trắng, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự đáng yêu của cô bé.
Cô cuộn tròn giống như khối gạo nếp ngồi xổm ở góc đường, mềm mại, tròn trịa, ánh mắt như nho đen thỉnh thoảng chớp một cái, lông mi dài nhẹ nhàng lay động.
“Đừng chớp mắt, ba sắp tới rồi!” Úc Viên Viên cố gắng mở to hai mắt, dùng sức ngửi mùi bánh mì bay trong không khí, bụng nhỏ đáng thương truyền ra một chuỗi tiếng ùng ục.
Cô muốn ăn quả tiên, còn có cá nữa, rất muốn ăn…
Cô đưa tay lau khóe miệng, không khỏi nhớ tới cuộc sống trước kia.
Cô vốn là một con mèo nhỏ ở tiên cảnh, ở đó đều là động vật biến thành tiên, thỉnh thoảng cũng sẽ biến thành hình người, nhưng hầu hết đều lấy hình dạng nguyên bản để sinh hoạt.
Úc Viên Viên là con mèo màu trắng duy nhất trong nhà, vỗ tay trái có thể giúp người ta chiêu phúc, vỗ tay phải có thể chiêu tài.
Mỗi ngày mèo mẹ đều cho cô ăn quả tiên, ăn xong rồi nằm trên người ba và các anh trai lười biếng phơi nắng.
Nhưng ba cô đột nhiên bị thiên lôi kéo vào trong sách thế giới lịch kiếp, thành đại nhân vật phản diện.
Úc Viên Viên nghe lén được mẹ nói, ở trong sách ba không còn còn ký ức ở tiên cảnh nữa nên chỉ có thể đi theo cốt truyện, người anh đắc tội còn nhiều hơn cơm mà cô ăn, mỗi lần đến đại kết cục đều sẽ chết, bị nhốt ở trong sách tuần hoàn vô hạn.
Nếu như anh không thể sống sót thì vĩnh viễn không được trở về tiên cảnh.
Úc Viên Viên chờ mãi, cuối cùng ngồi không yên, quyết định chủ động đi tìm ba!
Tìm khắp rất nhiều thế giới trong sách, đến đây Úc Viên Viên mới ngửi thấy thoang thoảng mùi mèo.
Đây rồi! Nó phải ở đây!
Người đi đường rất nhiều, xe tới xe lui, Úc Viên Viên cố gắng mở to hai mắt, ngón tay giống như củ cải nhỏ nắm thành từng quyền, nghiêm túc đánh giá từng người và xe đi ngang qua.
Sắc trời chuyển tối, đèn bên đường vẫn sáng.
Dưới bóng đêm, một chiếc xe sang trọng màu đen bị đèn xanh đèn đỏ chặn ở ven đường, cửa sổ xe phía sau kéo xuống lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ.
Cho dù chỉ nhìn thấy đường nét cạnh cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được một loại hàn ý lạnh thấu xương, cảnh cáo người lạ chớ tới gần.
Úc Viên Viên ngồi xổm trong góc mắt sáng ngời, đột nhiên nhảy dựng lên, xông về phía xe.
Vừa rồi ngồi xổm trong hẻm quá lâu, chân Úc Viên Viên mềm nhũn, chạy đến bên cạnh xe còn chưa kịp đứng vững đã nhào vào xe.
Úc Cẩm Kiêu nhướng mày, liếc mắt nhìn cửa xe rồi nhìn về phía tài xế: “Tiếng gì thế?”
Tài xế nhìn kính chiếu hậu, bị dọa đến mức thân đổ mồ hôi lạnh: “Hình như có ai đó đụng vào xe!”
“Chết chưa?” Úc Cẩm Kiêu khép tài liệu trong tay lại, không kiên nhẫn nhíu mày.
Tài xế vội vàng tháo dây an toàn, hoảng hốt ngồi xổm bên cạnh xe, thấy một quả cầu tuyết cuộn tròn trên mặt đất: “Bé gái… bé… không sao chứ?”
Cục tuyết trắng trên mặt đất giống như bánh trôi bị đập bẹp, lảo đảo đứng lên, miệng lẩm bẩm: “Ba… con tìm được ba rồi!”
Tài xế khẩn trương hỏi: “Ba cháu đâu? Chú dẫn cháu đi tìm nhé?”
Úc Viên Viên cúi đầu nhìn chiếc váy nhỏ bị bẩn, không quan tâm vỗ nhẹ vài cái, rồi mở cửa xe nói với người bên trong: “Ba, cuối cùng con cũng tìm được ba rồi!”
Cửa xe đột nhiên mở ra, có một bé gái làn da trắng nõn gọi mình là ba…
Ánh mắt Úc Cẩm Kiêu đầy hàn ý, thấy vậy chân tài xế như nhũn ra: “Thật xin lỗi, Úc tiên sinh, tôi lập tức đưa cô bé đi.”
“Tôi muốn ở chung với ba!” Nói xong, Úc Viên Viên giơ bàn tay tròn béo níu lấy ống quần Úc Cẩm Kiêu.
Vì mới ngã nên tay cô hơi bẩn, vừa chạm vào quần anh đã để lại dấu vết.
Tài xế nhìn dấu tay thì hít một ngụm khí lạnh.
Phải biết rằng tiên sinh nhà họ thích sạch sẽ, bị người dùng tay bẩn nắm quần áo như vậy, sợ là c.h.ế.t cũng không biết c.h.ế.t như thế nào!
“Cô bé!” Tài xế kinh hãi, ôm Úc Viên Viên lên.
Nhưng bàn tay nhỏ bé kia vẫn liều mạng túm ống quần Úc Cẩm Kiêu, “Tê” một tiếng, ống quần bị kéo rách.
Xong rồi, xong rồi.
Tài xế cảm giác toàn thân lạnh toát, trái tim đập nhanh, anh ta cẩn thận nhìn vào trong xe, ánh mắt Úc Cẩm Kiêu bây giờ giống như con d.a.o lóe hàn quang, không khí xung quanh trong nháy mắt ngưng đọng.
“Nhóc gọi ai là ba?”