“Cố gắng thân thiết với Úc Dã hơn, chú Úc cũng chỉ có mỗi đứa con trai này thôi, phải giữ quan hệ cho tốt một chút.'”
Giọng nói lạnh nhạt, như âm thanh máy móc không có cảm xúc vang lên.
“Vâng, mẹ.”
Có vẻ vì sự ngoan ngoãn của tôi khiến mẹ hài lòng, bà hiếm khi đưa tay xoa đầu tôi: “Con thật ngoan.”
Nhìn theo bóng lưng mẹ rời khỏi phòng, tôi từ từ cúi đầu. Tóc mái dài che khuất đôi mắt, mang lại cho tôi một cảm giác an toàn mơ hồ.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi và mẹ đến nhà họ Úc. Có lẽ vì để thể hiện sự coi trọng của mình, chú Úc đã tổ chức một bữa tiệc gia đình vào buổi tối.
Nói là tiệc gia đình nhưng thật chất chỉ có bốn người chúng tôi: tôi, mẹ, chú Úc và Úc Dã.
Bàn ăn rất dài, mẹ tôi ngồi cạnh chú Úc, còn tôi và Úc Dã thì ngồi phía đối diện.
Khác với sự lạnh nhạt thờ ơ khi nói chuyện với tôi, mẹ tôi tỏ ra vô cùng dịu dàng, cười rất tươi khi nói chuyện với chú Úc, bà cũng rất thân thiện, nhiệt tình khi nói chuyện với Úc Dã.
Tôi vốn không phải là người giỏi giao tiếp, khi ở cùng người lạ thì càng trầm lặng hơn. Vì vậy, tôi một mực cúi đầu, gắp những món ăn trước mặt và lặng lẽ ăn cơm.
Đúng lúc tôi đang tập trung đếm từng hạt cơm, một bàn tay trắng trẻo, thon dài vươn qua, đặt một miếng sườn vào bát của tôi.
“Ăn nhiều vào, chị gầy quá.”
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo và êm tai, mang theo một chút ngọt ngào như kẹo, khiến tai tôi hơi ngứa.
Tôi mím môi, cảm thấy có chút bối rối.
Thái độ của nam chính có vẻ hơi khác một chút so với những gì tôi đọc được trong truyện.
Tôi đã trọng sinh vào cơ thể của một nhân vật nữ phụ.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ rằng mình mang theo ký ức từ kiếp trước để đầu thai mà thôi.
Cho đến khi mẹ tôi tái hôn và đưa tôi đến nhà họ Úc, lúc này tôi mới chợt nhớ ra một số ký ức ít ỏi còn sót lại trong đầu về cuốn tiểu thuyết này.
Thiếu gia Úc Dã là nam chính trong truyện, còn tôi là con gái của người mẹ kế mà hắn ghét.
Nam chính ghét mẹ kế vì cho rằng bà đã cướp đi vị trí của mẹ ruột anh. Và tất nhiên, anh cũng không có thiện cảm gì với nguyên chủ.
Nhưng nguyên chủ lại là một cô gái được nuông chiều từ nhỏ, vì vậy không hiểu tình huống xung quanh.
Chỉ vì Úc Dã sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp và là người thừa kế tương lai của gia tộc, nên nguyên chủ đã quấn lấy anh không buông. Gây ra biết bao chướng ngại cho anh, khiến anh ghét cay ghét đắng cô vô cùng.
Sau này, khi nữ chính xuất hiện, nguyên chủ lại một lần nữa tìm đường chết.
Cô nàng vì ghen tị mà hãm hại, tung tin đồn, thậm chí còn thuê người ám sát nữ chính . Kết cục là nguyên chủ bị bắt vào tù, chịu đủ mọi tra tấn, và c.h.ế.t thảm khi còn rất trẻ.
Trong truyện, nguyên chủ thực sự là một nữ phụ độc ác hoàn hảo, kiêu ngạo và tùy hứng, liên tục tự tìm đường chết, để rồi cuối cùng tự kết thúc.
Giờ đây, tôi trở thành nhân vật nữ phụ độc ác ấy.
Tôi không có hoài bão lớn lao như những người xuyên không khác, không muốn chinh phục nam chính, cứu rỗi nam phụ hay phản diện gì cả.
Những điều đó tôi không làm được, thậm chí so với việc cứu họ, có lẽ tôi mới là người cần được cứu.
Kiếp trước, tôi đã là một đứa trẻ ngoan trong mắt mọi người, nói một cách hoa mỹ hơn, đó là ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Nhưng thực tế chỉ vì tôi sống hướng nội, ít nói, không biết dùng lời hay ý đẹp để lấy lòng người khác.
Chẳng có gì đáng khen, vậy nên chỉ có thể nhận được cái mác “đứa trẻ ngoan”.
Nhưng dù tôi có sống thế nào, cũng không nhất thiết phải làm hài lòng người khác.
Tính cách và cách sống của tôi là một thứ bệnh không thể chữa, mà tôi cũng không muốn chữa. Tôi luôn yêu chính bản thân mình.
Tôi sợ đau, sợ khổ. Kiếp này, suốt 12 năm qua tôi đã được nuông chiều như một nàng công chúa, và tôi cũng chẳng muốn dính dáng gì đến cốt truyện.
Vì vậy, mục tiêu của tôi rất nhỏ bé: Tôi chỉ muốn sống yên ổn đến cuối cùng, rồi tìm một công việc nhẹ nhàng để sống qua ngày.
Có lẽ kiếp trước tôi không có cơ hội, nhưng thực sự tôi chỉ muốn sống một cuộc sống, đi làm vào 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều thì tan làm.
Sau đó ra ngoài dạo chơi, khám phá thế giới, và chăm sóc bản thân mình thật tốt.
Tôi không muốn làm phiền ai, chỉ mong nam chính coi như tôi không tồn tại, đừng đến làm phiền tôi, và tôi cũng sẽ tránh xa anh ra.
Tốt nhất là như cốt truyện ban đầu, khi nguyên chủ vừa vào nhà họ Úc, đã bị nam chính xem thường, xem tôi như không tồn tại. Thế thì thực sự quá tuyệt vời.
Nhưng thực tế và mục tiêu dường như luôn có một chút khác biệt.
Tôi nhìn chằm chằm miếng sườn trong bát, có chút do dự, nhưng vẫn lịch sự nghiêng đầu nói với Úc Dã đang gắp thức ăn bên cạnh.
“Cảm ơn.”
“Không có gì đâu chị.”
Úc Dã quả thật quả thực có một vẻ ngoài rất đẹp trai, mái tóc đen ngắn che khuất đi một phần đôi mắt tinh xảo, sống mũi cao thẳng.
Đôi môi mỏng như cánh hoa được phủ một lớp bóng loáng do dầu mỡ. À… ừm, tiệc gia đình hôm nay đồ ăn hơi dầu mỡ một chút, nhưng không sao, nó vẫn làm tôn lên vẻ đẹp của anh.
Đôi mắt màu lưu ly mang theo một tia cười nhẹ. Mỗi khi anh cười, hai má trắng nõn lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, không có rượu mà vẫn khiến người khác say mê.
Không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, nhưng tiếng “chị” mà cậu ấy gọi dường như có chút gì đó rất lạ lùng, êm ái và ngọt ngào.
Tôi vô thức nuốt nước bọt, lùi lại một chút. Vẻ đẹp của Úc Dã có một sức hút đặc biệt, khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Cắn miếng sườn, cảm nhận độ tươi ngon từ thịt, tôi híp mắt hưởng thụ. Quả thật là rất ngon!
Nhưng nam chính này có vẻ không bình thường lắm, khác xa so với trong truyện.
Trong kịch bản, cũng có bữa tiệc gia đình này, nhưng nam chính luôn thể hiện sự căm ghét với nguyên chủ và mẹ kế. Cậu ta dùng những lời lẽ cay nghiệt, thậm chí cuối cùng còn đập bát bỏ đi.
Còn bây giờ, Úc Dã lại đang dịu dàng và ấm áp vô cùng. Còn thân thiết gắp cho tôi miếng sườn nữa!
Khác biệt quá lớn so với kịch bản ban đầu khiến tôi hơi choáng váng, trong lòng lại nảy sinh một chút nghi ngờ.
Tiệc gia đình kết thúc, chú Úc và mẹ tôi chuẩn bị rời đi.
Nhà họ Úc rất lớn, với tư cách là trụ cột của gia đình, chú Úc thường xuyên bận rộn đi công tác khắp nơi.
Lần này trở về cũng vì mẹ tôi, để chứng tỏ rằng hai mẹ con tôi đã chính thức trở thành thành viên của gia đình họ Úc.
Sau khi mẹ và chú Úc rời đi, biệt thự rộng lớn bỗng trở nên yên tĩnh.
“Chị ơi, ngày mai đi học cùng em nhé?”
Úc Dã tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn tôi. Mặc dù vẻ đẹp của cậu cực kỳ sắc sảo, nhưng nụ cười lại rất dịu dàng. Đôi môi mỏng cong lên, để lộ hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
“Không cần, tôi… tôi có thể đi xe buýt.”
Tôi vô thức cúi đầu tránh ánh mắt của cậu, hai tay siết chặt vạt áo, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
“Vậy hả, thôi được rồi, để em đi xe buýt với chị.”
Úc Dã dừng lại một chút, rồi tiến lại gần hơn, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi hương cam quýt nhè nhẹ trên người đối phương.
“Tùy cậu.”
Nói xong, tôi nhanh chóng lùi lại, quay người chạy thẳng về phòng, không dám ngoảnh lại.
Ôi trời ơi, thật đáng sợ!
Vẻ đẹp quá sức chịu đựng, tôi dần hiểu tại sao nguyên chủ lại quấn quýt Úc Dã không rời rồi.