Cụ thể là vào một tháng sau mạt thế, nguồn nước bị ô nhiễm nghiêm trọng. Động thực vật sau khi tiếp xúc với nước bị ô nhiễm sẽ biến dị, bắt đầu tấn công con người.
Bây giờ thời gian cũng sắp tới. Không bao lâu nữa thôi là chúng biến dị rồi.
Lâm Lạc hoảng sợ toát mồ hôi lạnh. Nếu cô không nhắc nhở Tiêu Thần, vậy khi động thực vật biến dị, căn cứ sẽ chịu thiệt hại cực lớn, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Lâm Lạc cũng không thèm để ý Tiêu Thần sẽ nhìn cô như thế nào, cô suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
“Anh, anh có tin em không?”
Tiêu Thần nghe vậy thì nhìn về phía Lâm Lạc, thấy nét mặt cô đầy lo lắng, anh nghiêm túc trả lời: “Sao em lại hỏi như vậy? Anh đương nhiên là tin em rồi.”
“Lời em sắp nói ra đây, anh không cần hỏi lý do được không?” Lâm Lạc chưa quyết định có nên nói cho Tiêu Thần biết việc mình xuyên sách hay không, dù sao thì chuyện này cũng quá khó tin.
Tiêu Thần nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Lạc. Anh biết cô có những bí mật nhỏ, nhưng nếu cô chưa muốn nói, anh sẽ không ép buộc.
“Được, anh đồng ý với em.”
Sau khi trở về nhà, Lâm Lạc mới từ từ mở lời.
“Chẳng bao lâu nữa, nước sẽ bị ô nhiễm. Khi đó, động vật và thực vật sẽ biến dị, bắt đầu tấn công con người. Sau này, chúng ta không chỉ phải đối mặt với mối đe dọa từ Zombie, mà còn từ động thực vật nữa.”
Tiêu Thần nghe đến đây, sắc mặt trở nên nặng nề. Anh tin lời Lâm Lạc, đến loài người mà cũng có thể biến thành Zombie, vậy thì không gì là không thể.
“Nước bị ô nhiễm đồng nghĩa với việc đất cũng sẽ bị nhiễm độc, không thể trồng trọt được nữa.” Tiêu Thần gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, gương mặt hiện rõ sự trầm tư.
Lâm Lạc gật đầu, thầm cảm thán, đúng là nam chính, nói một hiểu mười, thật thông minh.
“Anh biết rồi, anh sẽ lo liệu. Em đừng lo lắng.” Nói xong, Tiêu Thần xoa nhẹ lên đỉnh đầu Lâm Lạc.
“Anh sẽ dẫn em đến chỗ căn cứ quân sự.”
Tiêu Thần nắm tay Lâm Lạc cùng đi đến căn cứ quân sự.
Trên đường đi, các binh sĩ đều niềm nở tiến lên chào hỏi Tiêu Thần, ai nấy cũng đều tò mò nhìn Lâm Lạc, như thể cô là một loài sinh vật quý hiếm nào đó.
Hiếm khi thấy Tiêu thiếu gia xuất hiện bên cạnh một cô gái, lòng hiếu kỳ của mọi người bùng lên mạnh mẽ, nhưng không ai dám hỏi.
Tiêu Thần đưa Lâm Lạc đến căn cứ quân sự để cất giữ số vũ khí đó vào kho, để lại một phần trong không gian của Lâm Lạc.
“Ngoan, ở đây chờ anh. Tối nay anh sẽ cùng em về.”
Tiêu Thần bảo Lâm Lạc chờ ở phòng nghỉ, còn anh thì tiếp tục đi đến phòng họp.
Lâm Lạc biết Tiêu Thần bận rộn, cô chỉ gật đầu rồi ngoan ngoãn ở đây chờ anh.
Tiêu Thần tổ chức một cuộc họp để đưa ra chỉ thị về việc dọn dẹp hết các loại thực vật xung quanh căn cứ an toàn. Chú ý vệ sinh căn cứ, thành lập đội tuần tra để đảm bảo an ninh, cũng như thu thập một lượng lớn đất để bảo quản.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tiêu Thần không lập tức đưa Lâm Lạc về mà dẫn cô đến khu vực tập bắn. Anh đưa cho cô một khẩu s.ú.n.g ngắn có độ giật thấp, tính năng ổn định, rồi tận tình hướng dẫn cô cách sử dụng s.ú.n.g và cách bắn.
Lâm Lạc nghiêm túc lắng nghe Tiêu Thần giảng giải, đôi mắt cô sáng rực.
Ban đầu, khi tập bắn, cô luôn b.ắ.n lệch, nhưng sau khi Tiêu Thần từng chút từng chút hướng dẫn cô điều chỉnh tư thế, cuối cùng cũng đạt được chút kết quả. Ít nhất, trong mười phát b.ắ.n thì có sáu phát trúng đích.
Sau khi luyện tập liên tục hai tiếng đồng hồ, tay Lâm Lạc bắt đầu run rẩy. Thấy vậy, Tiêu Thần kết thúc buổi tập luyện hôm nay và đưa cô về nhà.
Sau bữa tối, Lâm Lạc dựa vào lòng Tiêu Thần trên ghế sofa, cô buồn chán nắm lấy bàn tay lớn với những đốt ngón tay rõ ràng của anh, nhẹ nhàng vuốt ve vết chai trên tay anh.
Tiêu Thần vòng tay ôm lấy eo Lâm Lạc, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như muốn dìm c.h.ế.t người trong đó.
“Lạc Lạc, ngày mai anh có một nhiệm vụ cần phải tự mình đi một chuyến. Em…”
Tiêu Thần còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Lạc cắt ngang.
“Anh không định đưa em theo ư?” Lâm Lạc cảm thấy hụt hẫng, nhưng trong lòng hiểu rõ bản thân không đủ năng lực, nên cũng không ép buộc.
Lâm Lạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Thần, buồn bã nói: “Em hiểu mà, em đi cũng chỉ khiến anh lo lắng thêm thôi. Đừng lo, em sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi anh về.”
Tiêu Thần bất đắc dĩ xoa đầu Lâm Lạc, nói: “Em nghĩ gì thế, anh muốn hỏi em có muốn đi cùng anh không?”
Để cô lại một mình trong căn cứ, anh cũng không yên tâm. Dù căn cứ an toàn, nhưng không nhìn thấy cô, lòng anh vẫn không thể nào an tâm được. Dù bên ngoài nguy hiểm, nhưng anh đủ khả năng bảo vệ cô.
Quan trọng nhất là anh không nỡ rời xa cô.
Lâm Lạc ngẩn người, sau đó vui mừng đáp: “Em muốn đi, em sẽ không làm vướng bận anh đâu.”
Tiêu Thần mỉm cười đầy cưng chiều, làm sao cô có thể là gánh nặng được chứ! Anh yêu cô đến mức có thể đánh đổi cả mạng sống của mình.
**Trước cửa đại sảnh nhiệm vụ.**
“Lạc Lạc, bên này, bên này!” La Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Lâm Lạc và Tiêu Thần cùng nhau bước đến, lập tức vẫy tay gọi họ.
Lam Khả Hân đang đứng cùng đồng đội, nghe thấy tiếng gọi của La Nguyệt Nguyệt, cô nhìn về phía cặp đôi trai tài gái sắc kia.
Khi thấy hai người tay trong tay, ánh mắt cô lóe lên một cái.
Cô đã nghe về việc quân đội tuyển dụng đội ngũ dị năng, người dẫn đầu nhiệm vụ lần này chính là Tiêu Thần.
Vì muốn tiếp cận người đàn ông này, cô đã nỗ lực giành được một suất trong nhiệm vụ. Trong thời gian ở căn cứ, cô cũng biết Tiêu Thần là cháu của trại trưởng, là một nhân vật nổi tiếng trong quân đội, có năng lực rất mạnh.
Nghĩ đến việc có thể thực hiện nhiệm vụ cùng người đàn ông xuất sắc như vậy, nội tâm Lam Khả Hân không khỏi phấn khích.
Cô tin rằng, mình có thể thu hút được sự chú ý của anh. Trong lòng cô luôn có linh cảm, người đàn ông này cuối cùng sẽ thuộc về cô.
Lâm Lạc nhìn thấy La Nguyệt Nguyệt và nhóm của cô, biết rằng nhiệm vụ lần này không chỉ có đội của Tiêu Thần mà còn có thêm ba đội dị năng khác có thực lực.
Một đội gọi là Đội Dã Lang, đội trưởng là một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, tên là Lương Xuyên, có vẻ ngoài khá thanh tú. Đội của anh ta có chín người.
Một đội khác là Đội Thiên Lôi, đội trưởng là một người đàn ông trung niên đầu trọc, tên là Tăng Vĩ, với gương mặt trông hiền lành và nụ cười ngờ nghệch. Đội của anh ta có mười người.
Cuối cùng là đội Phượng Hoàng mà nữ chính đang đứng, gồm năm nam và hai nữ.
Nhiệm vụ lần này là vì căn cứ nhận được tín hiệu cầu cứu từ trung tâm nghiên cứu ở thành phố M.
Bọn họ truyền tin tức rằng đang bị mắc kẹt trong phòng thí nghiệm, lương thực và nước uống đã cạn kiệt, bên ngoài toàn là Zombie. Trong số đó, có một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học trước tận thế cũng bị mắc kẹt ở đó.
Nếu có thể cứu họ ra ngoài, có lẽ vaccine chống lại Zombie có thể được nghiên cứu và phát triển, chấm dứt thế giới hỗn loạn này.
Vì vậy nhiệm vụ lần này rất quan trọng.
Lâm Lạc không ngờ Lam Khả Hân cũng tham gia nhiệm vụ này. Nhìn những ánh mắt yêu mến của những người đàn ông xung quanh dành cho cô ấy, Lâm Lạc thầm nghĩ, không hổ danh là nữ chính, chỉ cần đứng yên thôi cũng có thể thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy.