Ở bên kia, Chử Hiên bị vu oan tội danh, đột nhiên hắt hơi một cái mạnh. Hửm? Có phải có ai đó nhớ đến đại thiếu gia này không?
Sáng sớm, Lâm Lạc bị La Nguyệt Nguyệt kéo đi dạo phố. Cô mệt đến mức mắt không mở nổi, mơ màng đi theo La Nguyệt Nguyệt lên xe.
Đêm qua bị Tiêu Thần quấn lấy cả đêm, cô thật sự mệt muốn chết, hức… Anh không biết điều chút nào, biết rõ cô có dị năng chữa trị, có thể hồi phục mệt mỏi.
Vậy là cả đêm không buông tha cô. Nếu không phải cô mệt quá ngất đi, Tiêu Thần chắc cũng không có ý định dừng lại đâu.
Xe đi vào đường Hoa Nam, Lâm Lạc mang theo thẻ tích điểm Tiêu Thần đưa cho cô.
Giờ đây căn cứ đã áp dụng hệ thống tích điểm, có thể nhận được điểm qua nhiệm vụ, hoặc đổi vật phẩm và tinh hạch. Nhân viên của căn cứ cũng có điểm tích lũy.
La Nguyệt Nguyệt kéo Lâm Lạc thẳng đến tiệm bánh. Nhìn những chiếc bánh tinh xảo, hấp dẫn kia, cả hai đều chảy nước miếng.
Kể từ khi tận thế xảy ra, họ chưa từng ăn lại. Bây giờ nhìn thấy, thật sự là một niềm vui bất ngờ.
Chủ tiệm bánh là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, eo thon, chân dài, vô cùng quyến rũ.
“Hai cô gái nhỏ muốn ăn gì nào?”
Lâm Lạc và La Nguyệt Nguyệt nhìn một vòng, cuối cùng chọn bánh vị sô cô la và hạt dẻ.
Sau tận thế, những món ngọt thế này đã trở thành món hàng xa xỉ, không phải ai cũng có thể ăn được. Chỉ riêng hai miếng bánh này đã tốn đến tám mươi điểm tích lũy.
Phải biết rằng, người bình thường kiếm cả ba tháng cũng không được từng ấy điểm. Lâm Lạc nhìn số điểm bị trừ, lòng có chút đau xót.
La Nguyệt Nguyệt thấy ánh mắt của Lâm Lạc, nhịn không được liền trêu chọc: “Nhìn cậu kìa, có mỗi chút điểm cũng tiếc. Chẳng lẽ cậu sợ anh Tiêu Thần không nuôi nổi cậu sao?”
Toàn bộ căn cứ này đều do Tiêu Thần quản lý, còn ai có tiền hơn anh ấy nữa.
Huống hồ trước khi đi, cô còn đặc biệt đến sảnh chính của căn cứ kiểm tra số dư tích điểm, con số dài đến mức máy tính cũng hiển thị không hết. Chị nhân viên kiểm tra thẻ, tay còn run rẩy khi trả thẻ lại nữa là.
Lâm Lạc bị La Nguyệt Nguyệt trêu đến đỏ mặt, cô ngại ngùng cúi đầu ăn bánh.
“Nguyệt Nguyệt?” Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
Lâm Lạc ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Xuyên, đội trưởng đội Sói Hoang mà cô đã gặp trong lần đi nhiệm vụ trước.
La Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Lương Xuyên, cô nàng nhanh chóng bảo Lâm Lạc đợi mình một chút, còn bản thân thì vội vã chạy ra ngoài.
Từ khi nào thì Nguyệt Nguyệt lại quen thân với người ta như vậy, Lâm Lạc ngửi thấy mùi gian tình trong đây rồi nha.
“Sao em không ở nhà, lại đến đây?” Lương Xuyên nhẹ nhàng véo má La Nguyệt Nguyệt, giọng nói đầy cưng chiều.
“Em chỉ muốn đi dạo với bạn thôi mà!”
Lương Xuyên nhìn theo ánh mắt của La Nguyệt Nguyệt, khi thấy Lâm Lạc, hai người gật đầu chào nhau.
“Được rồi! Xem ra hôm nay anh không có vinh dự được hẹn hò với tiểu thư Nguyệt Nguyệt đáng yêu này rồi.”
Lương Xuyên giả vờ thất vọng nói.
“Thôi được rồi! Tối nay em sẽ đến tìm anh, được chưa?” La Nguyệt Nguyệt phồng má đáng yêu nói.
“Thật sao? Vậy em nói rồi đấy, đừng có cho anh leo cây nhé.”
“Biết rồi, biết rồi, anh mau đi đi.”
Nói xong, mặt cô đỏ bừng, hay tay cố đẩy Lương Xuyên đi. Cô đã cảm nhận được ánh mắt trêu chọc của Lâm Lạc rồi đây này.
Lương Xuyên cười nhẹ, nhanh chóng cúi xuống, hôn lên má La Nguyệt Nguyệt một cái rồi quay người rời đi.
La Nguyệt Nguyệt mặt đỏ như quả cà chua, cô như con đà điểu, cúi đầu chậm rãi quay lại tiệm bánh.
“Nguyệt Nguyệt yêu quý, cậu không có gì muốn nói với mình sao?” Lâm Lạc trêu chọc cô bạn thân, hiếm khi thấy cô ấy ngượng ngùng như vậy.
“À…Thì.. là… mình có bạn trai rồi, cậu cũng biết đấy, anh ấy tên Lương Xuyên.”
“Ừm, thế hai người quen nhau từ khi nào vậy?”
“Hồi đó mình cứ tưởng cậu c.h.ế.t rồi, lúc đó tớ buồn và đau khổ tột độ. Suốt dọc đường, Lương Xuyên luôn chăm sóc và an ủi tớ.” Nghĩ lại chuyện gì đó, La Nguyệt Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, hạnh phúc.
“Ay daaa~ thật ra tớ cũng không biết sao mọi chuyện lại như vậy. Và rồi chúng tớ cứ thế ở bên nhau thôi.”
Lâm Lạc thấy bạn thân tìm được hạnh phúc, cũng mừng cho cô ấy.
“Thế bao giờ cậu mới chính thức dẫn anh ấy ra mắt mình đây, để bổn cô nương xem anh ấy có xứng với Nguyệt Nguyệt nhà ta không nữa chứ.”
“Tạm thời không cần đâu! Anh mình vẫn chưa biết mình có bạn trai. Suỵt~ Cậu nhớ giữ bí mật giúp mình đó! Nha nha Tiểu Lạc Lạc”
“Được rồi!”
Hai người vừa đi dạo vừa ăn uống, đến khi no căng bụng mới quay về nhà.
Lâm Lạc về đến biệt thự, vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Chiều tối, Tiêu Thần bước vào phòng ngủ đã thấy Lâm Lạc vẫn còn say giấc. Khuôn mặt cô dịu dàng, đôi má hồng hây hây như trái dâu tây chín mọng, khiến anh không kiềm được mà muốn cắn một miếng.
Tiêu Thần dịu dàng vuốt ve gương mặt Lâm Lạc. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô rồi xuống bếp nấu ăn.
“Bé ngoan, dậy ăn cơm nào.” Tiêu Thần nhẹ nhàng gọi Lâm Lạc dậy.
Lâm Lạc lờ mờ đáp lại, tay tự nhiên vòng qua cổ Tiêu Thần. Anh ôm ngang người cô đưa đi rửa mặt, sau đó lại bế cô xuống nhà ăn.
Nước lạnh tạt vào mặt khiến Lâm Lạc tỉnh táo hoàn toàn.
Nhìn thấy bàn ăn đầy những món mình thích, cơn thèm ăn của cô lập tức bị khơi dậy.
Ăn uống no nê xong, Lâm Lạc dựa vào ghế, hài lòng xoa xoa cái bụng nhỏ của mình.
“No rồi à?” Ánh mắt Tiêu Thần thoáng qua một tia u tối.
Lâm Lạc vừa ừ một tiếng đã bị Tiêu Thần bế lên, đi thẳng về phòng ngủ.
“Đến lượt anh rồi.”
Cơn mưa tầm tã bên ngoài che lấp tiếng cầu xin cùng lời dỗ dành ôn nhu trong căn phòng nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, cơn mưa lất phất vẫn còn rơi, không khí nóng bức suốt đêm qua đã biến mất, nghênh đón mùa thu đầu tiên từ khi tận thế đến nay.
Lâm Lạc vừa tỉnh dậy đã nghe tin tức từ La Nguyệt Nguyệt: Căn cứ đang tổ chức một cuộc đấu võ để chọn ra những người có dị năng mạnh. Top 10 sẽ được theo đội đến căn cứ phía Bắc để giao lưu học hỏi.
Nói dễ nghe thì là giao lưu, nhưng thực chất đây là cơ hội để các căn cứ thể hiện sức mạnh của mình. Những người chiến thắng chắc chắn sẽ nổi danh, đạt được cả danh tiếng lẫn lợi ích.
Vì vậy, căn cứ trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Số người đăng ký tham gia vô cùng đông, khu vực đấu võ chật kín người xem.
Lâm Lạc cũng cùng La Nguyệt Nguyệt đi xem. Lúc này trên sàn đấu, hai người đàn ông đang chiến đấu quyết liệt. Một người có dị năng hệ Thổ, người kia có dị năng hệ Mộc, cả hai đang đấu ngang tài ngang sức với nhau.
“Lạc Lạc, lần này anh Tiêu Thần của cậu có dẫn đội đi căn cứ phía Bắc không?” La Nguyệt Nguyệt vừa chăm chú xem đấu, vừa hỏi Lâm Lạc.
“Minh cũng không biết nữa, chưa nghe anh ấy nói gì.”
“Lần này náo nhiệt thế mà không đi thì phí quá, cậu về hỏi thử xem.”
“Ừ, tớ sẽ hỏi!”
Xem một lúc thấy chán, Lâm Lạc chào La Nguyệt Nguyệt rồi rời đi.
Cô không về biệt thự mà đi thẳng đến căn cứ quân sự tìm Tiêu Thần.
Trên đường đi, mọi chuyện đều thuận lợi, cô đến văn phòng của Tiêu Thần mà không gặp trở ngại nào.
Các binh sĩ trong căn cứ hầu như đều nhận ra Lâm Lạc. Ai nấy đều nhiệt tình tiến lên chào hỏi, cô cũng mỉm cười đáp lại từng người.