Lâm Lạc quay lại, phát hiện người kéo cô là Chử Hiên. Cô cố vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không thoát ra được.
“Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra!” Giọng cô vừa vội vừa hoảng.
Chử Hiên nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, nói: “Bên đó rất nguy hiểm, cô đi thì cũng có thể làm gì?”
“Hơn nữa, đã có người đi cứu rồi, cô cứ yên tâm ở đây chờ là được.”
Lâm Lạc biết Chử Hiên nói không sai. Nhưng nghĩ đến việc Tiêu Thần đang gặp nguy hiểm, cô không thể bình tĩnh được, cô sợ.
“Anh không hiểu, dù tôi không làm được gì, tôi vẫn muốn tận mắt xác nhận anh ấy không sao.”
Chử Hiên nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô. Một đôi mắt trong veo kiên định, thể hiện rõ quyết tâm của Lâm Lạc, anh bất giác hỏi lại: “Cô nhất định phải đi?”
“Nhất định phải đi.” Giọng nói chắc chắn không chút do dự.
Nhìn Lâm Lạc, tim Chử Hiên bỗng nhiên khẽ rung động, lời nói bật ra mà không kịp suy nghĩ.
“Tôi sẽ đi cùng cô.”
Nói xong, anh ta cũng tự ngạc nhiên, không hiểu tại sao mình lại nói vậy.
Anh ta vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác. Vậy mà khi đối diện với Lâm Lạc, anh ta lại không còn là chính mình nữa.
Không đợi anh kịp nhận ra hành động kỳ lạ của bản thân, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Linh Lạc, anh bỗng cười khổ.
Thật buồn cười, hiếm khi anh có lòng tốt, lại bị cô nghi ngờ là có mưu đồ khác.
Chử Hiên nhịn không được véo má Lâm Lạc một cái. Cảm giác mềm mại mịn màng khiến anh không cưỡng lại được, Chử Hiên nhẹ nhàng véo thêm vài cái Lâm Lạc.
Không ngờ, cô tức giận đánh rơi tay anh, giận dữ xoay người rời đi.
Chử Hiên cảm thấy có chút tiếc nuối, anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay. Trong lòng thoáng qua một nỗi mất mát. Khi thấy Lâm Lạc đã đi xa, anh nhanh chóng đuổi theo cô.
Nơi mà Tiêu Trần phát tín hiệu cầu cứu là một ngọn núi, cây cối rậm rạp, nhìn vào rất đáng sợ. Dù Trần Đồng đã dẫn theo một nhóm người nhưng vẫn không thấy dấu vết gì.
“Chú ý, nơi này có cổ quái.” Chử Hiên cũng cảm nhận được sự bất thường, vẻ mặt anh dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Không còn vẻ lười biếng thường ngày, giờ phút này Chử Hiên tạo cho Lâm Lạc cảm giác đáng tin cậy.
Lâm Lạc nhẹ nhàng đáp lại. Hai người cầm đèn pin cẩn thận lần theo con đường nhỏ có dấu chân để đi lên núi.
Họ lặng lẽ di chuyển, thường xuyên dùng đèn pin để quét xung quanh, nhưng cả ngọn núi đều yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Đột nhiên, Lâm Lạc cảm thấy có thứ gì đó quấn quanh mắt cá chân, một cơn đau nhói lên, chưa kịp phản ứng thì cô đã bị kéo về phía sâu trong rừng.
Chử Hiên lo lắng, chuẩn bị tung ra dị năng cứu người thì phát hiện ra nhiều thứ giống như rắn từ bốn phương tám hướng xuất hiện, lao tới.
Đèn pin của anh chiếu đến, phát hiện ra đó là những dây leo thô kệch với đầy gai nhọn.
Anh tấn công dây leo gần nhất bằng dị năng, nhưng dù chặt đứt được, chúng cũng ngay lập tức mọc thêm nhiều dây leo mới, tựa như vô cùng vô tận.
Chử Hiên căng thẳng, lo sợ Lâm Lạc gặp nguy hiểm. Tâm trạng bất ổn khiến anh sơ sẩy, trong lúc không kịp tránh đã bị một dây leo đ.â.m xuyên qua vai.
Anh rên lên một tiếng đầy đau đớn, không dám lơ là. Lần nữa tập trung đối phó với mối đe dọa trước mắt.
Trong khi đó, Lâm Lạc bị kéo sâu vào rừng, cơ thể bị đá và cành cây cào xước khiến cô đau đớn không thôi.
Mặc dù vậy, cô vẫn cố gắng dùng d.a.o găm cắt đứt dây leo, nhưng nó quá cứng, không hề hấn gì.
Khi toàn thân cô bị cuốn chặt trong dây leo, những gai nhọn đ.â.m xuyên qua da, m.á.u từ từ chảy ra. Lâm Lạc cố gắng di chuyển và nhận ra có vài khối u hình người bên cạnh mình.
Cô gọi thử vài lần, bất ngờ nghe thấy giọng yếu ớt của Trần Đồng từ phía sau.
“Chị dâu?” Trần Đồng trả lời một cách yếu ớt.
“Trần Đồng? Cậu cũng bị bắt à? Những người khác đâu?” Lâm Lạc ngạc nhiên hỏi.
“Chúng tôi gặp phải những thứ này khi vào núi, bị chúng bất ngờ tấn công và kéo đến đây. Một vài người khác đã tản ra khi chiến đấu, giờ tình hình họ ra sao tôi cũng không rõ.”
Trần Đồng chán nản nói, anh cảm thấy bất lực vì không thể giúp Tiêu Thần cũng như không bảo vệ được Lâm Lạc.
“Dị năng của các anh không thể thoát ra được sao?” Lâm Lạc lo lắng hỏi.
“Chị dâu, những thứ này có thể làm người ta tứ chi vô lực. Bây giờ tôi còn có thể duy trì một chút tỉnh táo, nhưng không biết sẽ chịu được bao lâu nữa. Nói không chừng giây kế tiếp có thể rơi vào hôn mê bất cứ lúc nào.”
Nhận thấy mình không gặp phải tình trạng mà Trần Đồng đã nói, Lâm Lạc đoán rằng chắc do cô có dị năng chữa trị, nên không bị ảnh hưởng.
Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Cô có thể trốn vào không gian, nhưng nếu cây này không chết, cô cũng không thể thoát khỏi.
Hơn nữa, Trần Đồng và những người khác đều ở đây, tình trạng của họ đều không tốt lắm, cô không thể ngồi yên nhìn họ c.h.ế.t được.
Lâm Lạc khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi lo lắng cho Chử Hiên, không biết anh ta có sao không. Còn anh nữa, nghĩ đến Tiêu Thần, lòng cô càng thêm nôn nóng, suy nghĩ cũng loạn hết cả lên.
Trong lúc Lâm Lạc đang không biết phải làm gì, bên ngoài bỗng vang lên tiếng nổ lớn của dị năng hệ lôi. Cô cảm nhận được một luồng điện yếu ớt truyền qua dây leo đang quấn quanh mình, toàn thân tê dại, râm ran khắp nơi.
Chẳng lẽ là anh đến sao? Là Tiêu Thần đến cứu cô sao? Lâm Lạc hơi kỳ vọng.
Chử Hiên sau khi đẩy lùi đám dây leo, nhận thấy chúng bắt đầu rút lui, liền lập tức đuổi theo hướng dây leo rút lui. Cuối cùng, anh nhìn thấy một đám dây leo khổng lồ trước mắt.
Cẩn thận tiến lại gần, không ngoài dự đoán, Lâm Lạc hẳn đang ở bên trong. Anh không dám tùy tiện tấn công, sợ làm tổn thương cô. Chử Hiên chỉ có thể xác định vị trí gốc dây leo dựa trên hướng chúng sinh trưởng. Cuối cùng, anh tìm thấy nó ở một góc.
Gốc rễ to lớn và dữ tợn của dây leo đã vượt quá những gì anh có thể tưởng tượng. Không do dự thêm, Chử Hiên tập trung dị năng và tấn công vào gốc dây leo.
Để bảo vệ mình, dây leo liên tục tấn công ngược lại, khiến anh phải né tránh khắp nơi. Tuy nhiên, do không thể bao quát mọi phía, trên người anh lại xuất hiện thêm hai vết thương mới.
Cơn chóng mặt do mất m.á.u khiến Chử Hiên đứng không vững, nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng. Tận dụng cơ hội cuối cùng, anh dồn toàn bộ sức mạnh vào một cú đánh, dị nàng hệ lội ngưng tụ lại một điểm, uy lực vô cùng lớn.
Anh giáng một đòn mạnh mẽ vào phần rễ lộ ra. Dị năng cường đại chiếu sáng nửa bầu trời, một tiếng nổ lớn vang lên.
Phần rễ của dây leo bị cháy đen và gãy lìa, những dây leo đang quấn quanh Lâm Lạc và mọi người cũng bắt đầu héo rũ.
Sau khi thoát ra, Lâm Lạc nhanh chóng chạy đến chỗ Trần Đồng và mấy người kia kiểm tra. Phát hiện thương tích của họ không nghiêm trọng, chỉ là ngất đi một thời gian ngắn. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi dùng dị năng cầm m.á.u cho họ, Lâm Lạc quay lại chỗ phát ra tiếng nổ.
Giữa đống đổ nát, cô phát hiện Chử Hiên đang nằm bất tỉnh trên mặt đất. Cô ngạc nhiên, không ngờ dị năng của anh ta cũng là hệ lôi, hơn nữa dị năng cũng không hề yếu.
Trên suốt hành trình trước đó, cô chưa từng thấy anh ra tay, đa phần đều là thuộc hạ của anh chiến đấu.
Lâm Lạc cúi người kiểm tra vết thương của Chử Hiên, phát hiện trên người anh có ba lỗ thủng trên vai và bụng, m.á.u vẫn đang chảy ra không ngừng.