XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ

CHƯƠNG 1: XUYÊN QUA


Khi Diệp Vãn Thanh tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Cảm giác choáng váng khiến cô cảm thấy mình như còn ở trong mơ.

Cô không phải đã c.h.ế.t rồi sao? Đây là đâu? Đâu là đây?!

Chưa kịp suy nghĩ thêm, đầu óc cô bắt đầu nhói lên từng cơn, những ký ức không thuộc về mình cứ chớp nhoáng qua lại trong đầu như một thước phim tua chậm. Cô lúc này mới ý thức được mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mạt thế mà bản thân đã từng đọc qua.

Ánh mắt vô hồn rơi xuống bàn trà, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng. Lúc này cô mới để ý đến chiếc bánh ngọt đã bị ăn mất một nửa trên bàn.

Ủa, alo? Sao lại thế này? Cô giật mình phát hiện ra bên trong bánh có nhân là những miếng xoài được cắt hạt lựu nhỏ.

Thân thể này hoàn toàn không thể ăn xoài; một khi ăn vào, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vì cô bị dị ứng xoài nghiêm trọng!

Diệp Vãn Thanh đoán rằng chủ nhân trước đó của cơ thể này đã vô tình ăn quá nhiều xoài dẫn đến đột tử. Đúng lúc cô vừa c.h.ế.t ở thế giới hiện tại, linh hồn của cô chỉ ngẫu nhiên xuyên qua và thay thế nguyên thân.

Nghĩ đến đây, Diệp Vãn Thanh thở dài một hơi. Thôi được rồi, nhập gia tùy tục, nếu cô đã thay thế nguyên thân, vậy thì cô sẽ thay nguyên thân sống tốt quãng đời còn lại!

Nhưng trong môi trường khắc nghiệt như mạt thế, liệu cô có thể sống sót hay không vẫn còn là vấn đề. Nghĩ đến tương lai phải đối mặt với Zombie cùng quần áo, lương thực, cô cảm thấy nhức nhức cái đầu rồi đó!

Việc cấp bách trước mắt là phải tích trữ lương thực, có thể cầm cự được bao lâu hay bấy lâu, còn hơn là c.h.ế.t đói không có gì để ăn.

Nghĩ vậy, Diệp Vãn Thanh cầm điện thoại lên kiểm tra số dư trong tài khoản.

Liếc nhìn số dư đang hiện trên điện thoại, cô nhịn không được hai tay nâng trán, không khỏi thở dài, có chút không dám nhìn thẳng vào màn hình.

Chủ nhân trước đó của thân thể này đi làm đã lâu nhưng số tiền tiết kiệm lại ít ỏi một cách đáng thương. May mà trong thẻ vẫn còn vài nghìn tệ, thừa sức để mua một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Diệp Vãn Thanh nhìn đồng hồ, đã gần trưa. May mà cô xuyên vào thế giới này không quá muộn, nhưng cũng không sớm. Nếu ra ngoài thu thập một chuyến thì khi về trời cũng đã tối.

Cô là người rất có kế hoạch, bị ảnh hưởng bởi cách làm việc tại bệnh viện ở kiếp trước. Một khi đã có mục tiêu, cô chắc chắn sẽ thực hiện nó.

Diệp Vãn Thanh xác định xong liền chuẩn bị điện thoại, chìa khóa, kiểm tra đầy đủ một lượt rồi xuống lầu thuê một chiếc xe điện.

Trên đường đi, cô không quên tính toán tỉ mỉ, cẩn thận một phen. Dựa theo ký ức, cô đến trung tâm thương mại lớn nhất trong thành phố.

Nơi này có nhiều loại hàng hóa, giá cả lại rẻ. Mặt hàng giống nhau, ở nơi khác bán năm đồng thì ở đây bán ba đồng. Dựa theo dạng này mà tính xuống sẽ tiết kiệm được một khoản không nhỏ, cô có thể mua được nhiều hơn so với mua trong siêu thị bình thường.

Diệp Vãn Thanh suy nghĩ cẩn thận, cô cố gắng chọn những thực phẩm có năng lượng cao và dễ mang theo, chẳng hạn như bánh quy nén, lương khô. Nhưng nước thì không được, vừa chiếm không gian lại còn nặng.

Nhưng khoa học đã chứng minh, con người có thể nhịn đói được nhưng không thể nhịn khát được. Cô không thể không mua nước!

Dù là người thường hay dị năng giả đều cần nước để duy trì. Nếu thiếu nước, trong trường hợp nghiêm trọng có thể dẫn đến hôn mê, nội tạng suy yếu.

Nhìn những thùng nước khoáng trong xe đẩy, cô bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Nếu thế giới trong cuốn tiểu thuyết này có túi không gian như trong các tiểu thuyết mạt thế khác thì tốt biết bao, cái gì cũng có thể chứa, lại dễ dàng mang theo.

Bánh quy nén trong siêu thị không còn nhiều, dù lấy hết hàng dưới đáy kho ra cũng không đủ. Diệp Vãn Thanh đành chọn một số cơm tự sôi, lẩu tự sôi và bánh mì để no bụng.

Nước và đồ ăn đã thu thập không sai biệt lắm, giờ còn thiếu thuốc nữa thôi!

Diệp Vãn Thanh đẩy xe đi kiểm tra lại một lần nữa. Đối mặt với những ánh mắt tò mò xung quanh, cô đi qua đi lại trong đám đông, theo hướng dẫn của nhân viên bán hàng đến khu vực thuốc.

Trong tận thế, vật tư thiếu thốn, nước và thức ăn tất nhiên là không thể thiếu, đồng thời thuốc cũng vậy.

Diệp Vãn Thanh đến khu vực thuốc, chọn một số băng gạc, thuốc cầm m.á.u và thuốc kháng viêm.

Trong tận thế, một khi bị Zombie cào trúng, vết thương sẽ đau nhức như hàng ngàn mũi kim châm vào, sau đó dần lan ra khắp cơ thể, đau đớn không thể tưởng tượng.

Dựa vào năng lực bản thân không cách nào tự chữa khỏi được, chỉ có thể dựa vào thuốc bên ngoài để chữa trị. Nếu người bệnh không chịu nổi, thường sẽ chọn cách tự sát.

Vì vậy, thuốc rất khan hiếm, vài chục viên tinh hạch quý giá chỉ đổi được vẻn vẹn một chai thuốc giảm đau hoặc thuốc kháng viêm, đôi khi có tiền cũng không thể mua được.

Diệp Vãn Thanh nhân lúc tận thế chưa đến, cố gắng tích trữ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. May mà những loại thuốc thông thường này bán không đắt, hiện tại cũng không cần dùng quá nhiều tiền liền có thể mua được, nhưng sau này thì khó nói.

Cô động tác nhanh nhẹn, kết quả vô tình va phải kệ thuốc bên cạnh. Loảng xoảng một tiếng, thuốc rơi đầy xuống đất.

Chai lọ lăn lóc, những viên thuốc bên trong va vào nhau kêu lách cách. Diệp Vãn Thanh đang tập trung chọn thuốc thì sững lại một chút, vội cúi xuống nhặt lên, sắp xếp chúng vào lại kệ một cách ngay ngắn, cẩn thận.

Cùng lúc đó, một bàn tay xương xẩu đưa qua bên cạnh cô. Nhặt những chai thuốc đang rơi vương vãi trên mặt đất lên, giúp cô đặt chúng về lại vị trí cũ.

Diệp Vãn Thanh vô thức nhìn theo tay người đó và nhìn lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của chàng trai đang cúi đầu nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.