Ta im lặng: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, đại sư huynh rất an ủi.”
Hắn tự mình não bổ, ta có thể không an ủi sao?
Tiền Hữu Trân vui vẻ đến mức không biết trời đất gì, chạy lon ton đi tìm Cang Ngô với thuốc men và quần áo trên tay.
Không phải ta đột nhiên lương tâm trỗi dậy, mà là hệ thống đe dọa rằng vì ta không làm theo lẽ thường, lúc này Cang Ngô vẫn chưa gặp được nữ chính thiên sứ nhỏ, rất có thể sẽ c.h.ế.t cóng vào ban đêm.
Ta hỏi: “Không phải hắn có vầng hào quang nam chính sao, sao có thể bị sốt mà c.h.ế.t được?”
Hệ thống cười khà khà: “Hắn sẽ không c.h.ế.t đâu, ta lừa ngươi đấy.”
Ta: Ngươi mới là kẻ đáng bị thiêu cháy.
Trong góc nhìn của Tiền Hữu Trân mà ta không nhìn thấy, hắn đã âm thầm làm một việc lớn.
Tiền Hữu Trân, kẻ tự cho rằng mình được đại sư huynh quan tâm, vui vẻ cho đến khi đến căn nhà tranh xập xệ của Cang Ngô.
Cang Ngô bị cảm lạnh sau khi ngâm mình trong băng đầm, cuộn tròn trong một đống rơm rạ, toàn thân chỉ có một chiếc chăn bông rách nát che chắn gió lạnh.
Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi đến để giếc ta sao?”
Tiền Hữu Trân ném lọ thuốc và quần áo xuống đất, khoanh tay, giọng điệu khó chịu: “Đại sư huynh đưa cho ngươi… à không đúng, đây là đại sư huynh vì sợ ta bị sư tôn trách phạt, cố ý bảo ta đưa cho ngươi, ngươi đừng có tự mình đa tình, biết chưa?”
Cang Ngô nheo đôi mắt phượng, vẻ mặt nghi ngờ.
Tiền Hữu Trân hừ lạnh một tiếng: “Muốn hay không thì tùy, dù sao ngươi có c.h.ế.t bệnh ở đây cũng chẳng ai hay biết đâu.”
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
Cang Ngô chậm rãi ngồi dậy từ đống rơm rạ, cơn đau do sốt cao khiến hắn gần như ngất xỉu, vết thương trên lưng như nhắc nhở hắn là ai đã khiến hắn rơi vào tình cảnh thê thảm này.
Kẻ thù có ác ý lớn như vậy với hắn, sau khi đánh hắn bị thương đầy mình lại chủ động tỏ ra thiện ý, mặc dù là với thái độ bố thí.
Hắn có một suy nghĩ muốn ném lọ thuốc và áo choàng ra khỏi nhà. Nhưng cảm giác mềm mại của bộ lông thú trên đầu ngón tay khiến người ta không nhịn được muốn cuộn tròn vào trong đó, chìm vào giấc mộng đẹp trong sự ấm áp.
Một giấc mơ mà cha mẹ vẫn còn sống, linh căn của hắn cũng không bị sư đệ phá đi.
Cang Ngô cụp mắt xuống, chậm rãi đưa tay ra cầm lấy viên thuốc lăn ra khỏi lọ, mặc kệ lớp bụi bẩn dính trên đó, cho vào miệng, tự giễu nghĩ: “Hắn nói đúng, cho dù hôm nay ta c.h.ế.t ở đây, ai sẽ để ý chứ?”
Đã c.h.ế.t rồi, hắn còn sợ người ta hạ độc hại hắn sao?
Bị viên thuốc khô khốc cọ xát, đầu lưỡi tiết ra dịch nước.
Cang Ngô hơi sững sờ.
Viên thuốc có vị ngọt.
3.
Ta nằm trên chiếc giường êm ái như chìm vào giấc mộng đẹp cả ngày, bộ dạng cá muối chỉ mong c.h.ế.t sớm ngày nào được ngày đó này khiến hệ thống lo lắng như cái máy hát, lải nhải bên tai ta.
“Ký chủ, ngươi có thể không công lược nam chính, nhưng ngươi phải tu luyện!”
Ta trở mình, vùi đầu vào trong chăn lông vũ: “Dù có luyện tập đến đâu cũng bị biến thành thảm chùi chân, không luyện, không luyện nữa.”
Hệ thống: “Chờ ngươi tu luyện đến Nguyên Anh, có thể học được thuật chuyển hồn!”
Thuật chuyển hồn?
Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của ta, hệ thống như tìm được đất dụng võ, vểnh đuôi lên giải thích: “Chính là đem mệnh hồn của ngươi đặt vào trong một cái bình chứa phù hợp, như vậy cho dù sau này bị nam chính trả thù cũng sẽ không thực sự c.h.ế.t!”
Mắt ta sáng lên, hệ thống vội vàng ngậm miệng.
“Ta không phải là đang cổ vũ ngươi tiếp tục lười biếng đâu…”
Ta giơ ngón tay cái lên: “Ta bị biến thành thảm chùi chân thì ngươi sẽ không có ký chủ nữa, đây là đôi bên cùng có lợi.”
Nguyên chủ mỗi ngày sau khi giảng dạy cho các đệ tử trong môn phái đều phải luyện kiếm, hơn nữa còn là lén lút luyện tập, quả thực là một người cuồng tu luyện.
Điều này giống như một học bá trong lớp nói rằng sau giờ học không bao giờ đọc sách, nhưng thực chất đã âm thầm làm hết sách bài tập.
Hơn nữa, nguyên chủ ban đầu được Thanh Phong phái thu nhận làm đệ tử thân truyền cũng là bởi vì có thiên linh căn cực kỳ hiếm có, quả thực có chút thiên phú về kiếm tu, sớm đã tu luyện đến Trúc Cơ, vượt xa các đệ tử khác trong môn phái.
Xứng đáng là đại sư huynh.
Chỉ là tâm địa hơi xấu xa một chút, không thể nhìn thấy ai giỏi hơn mình, cho nên đối với nam chính có dung mạo cực kỳ xuất chúng luôn tìm cách gây khó dễ, chỉ hận không thể khiến hắn biến mất khỏi thế gian này.
Xấu xa thì xấu xa, may mà hiện tại vẫn chưa đến mức gi3/t người diệt khẩu.
Không còn phải lo lắng bị người ta biến thành thảm chùi chân, ta cũng vui vẻ nghe theo lời hệ thống, cầm kiếm đến rừng trúc nhỏ luyện kiếm.
Không vì cái gì khác, chỉ là gần, lười đi.
Khác với tâm địa hẹp hòi của nguyên chủ, thanh kiếm này lại có cái tên phóng khoáng là Hồng Tuyết.
Ánh sáng lạnh lẻo loé lên khi rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm đi đến đâu, tuyết rơi sương giá đến đó, thật sự rất đẹp mắt.
Vài trăm chiêu sau, lá trúc rơi lả tả đầy đất.
Tu vi dường như có tiến bộ.
Ta hài lòng cất kiếm, vừa ngáp vừa quay người đi về.