“Cô ta cũng xứng uống rượu anh đưa sao!”
Linh hồn của Tống Kiến Chi vừa được chuyển đến thế giới này, lòng bàn chân còn chưa chạm đất thì nàng đã nghe thấy giọng điệu trách móc này.
Giọng nói của cô gái khá ngọt ngào, nghe như một đại tiểu thư được nuông chiều chưa bị xã hội mài giũa.
Linh hồn và vật chứa cuối cùng cũng hoàn hảo hòa vào nhau, Tống Kiến Chi vui vẻ nghênh đón cuộc sống mới của mình, khi nàng vừa mở mắt ra, nàng nhìn thấy một nam một nữ đang đứng trước mặt mình, nền sau lưng là những vị khách dự tiệc đang khó hiểu mà nhìn chính mình.
Này vừa mới xuyên qua mà đã trở thành tiêu điểm sao?
Không phải trong tiểu thuyết đều có một khu vực để người mới nhận thông tin và sắp xếp suy nghĩ sao?
Trạng thái của Tống Kiến Chi không tốt, vừa lúc trên tay đang cầm một ly sâm panh, nhìn hẳn là vừa nhận từ nam nhân trước mặt, nàng vô thức đưa lên môi để làm dịu cổ họng, giảm bớt một chút cảm xúc khẩn trương.
Nam nhân mặc tây trang giày da trước mặt sững sờ, không thể tin mà nhìn nàng, gằn nhẹ: “Tống Kiến Chi! Cô đang làm gì vậy!”
Tốt lắm, chính mình tên là Tống Kiến Chi.
Tống Kiến Chi vô tội nhìn nam nhân lớn lên không tồi nhưng tính tình xấu xa này, suy nghĩ một chút, cười nói: “Làm ẩm cổ họng.”
Đợi đã, giọng nói này sao lại giống như đại tiểu thư được nuông chiều vừa rồi vậy?
Tuy rằng giọng điệu ôn hòa hơn vừa rồi, nhưng Tống Kiến Chi vẫn nhận ra.
Ly rượu trong tay chính mình là nửa đường giật lấy sao?
Trong lòng Tống Kiến Chi dâng lên một trận khô nóng, nàng nghi hoặc mà xoa xoa ngực, đây là lần đầu tiên nàng phát hiện mình tranh cường háo thắng như vậy, nghe tới vật này là giật lấy nhưng trong lòng lại dâng lên một trận cuồn cuộn.
Thấy nam nhân kia khẩn trương nhìn mình chằm chằm, Tống Kiến Chi duy trì nụ cười, đồng thời trong lòng tự tin kêu lên như đã có giáo trình vào nghề lần thứ hai: “Hệ thống, tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi sẽ làm gì? Bắt đầu hướng dẫn người mới đi, cảm ơn.”
Một giọng nói cô gái ngọt ngào lập tức trả lời:
“Hệ thống đang được cài đặt, tiến độ là 2%, ký chủ hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Tống Kiến Chi:…
Nụ cười của Tống Kiến Chi dần dần biến mất.
Chỉ nghe nam nhân nói: “Minh Tự, em nghe anh giải thích, Ngụy Kiêu anh thề với trời, anh thật sự không biết hôm nay Tống Kiến Chi về nước.”
Nam nhân như c.h.é.m đinh chặt sắt, nói năng có khí phách, giống như tên của hắn chính là đồng nghĩa với thành thật.
Ồ, đây là hương thơm cẩu huyết trong tiểu thuyết đây sao?
Nhưng lúc này chưa tải hệ thống xong, không bắt được kịch bản, Tống Kiến Chi liền hoảng sợ.
Nàng cảm thấy mình đúng là tiểu đáng thương lại bất lực, không dám lên tiếng, lại không thể không nhấp một ngụm sâm panh để kìm nén chấn kinh.
Lông mày Ngụy Kiêu hung hăng nhảy lên: “Không được uống!” “
“…A, được.”
Tống Kiến Chi rất khó hiểu, tại sao một câu đều đã đến bên môi, nhưng nghĩ lại như vậy cũng phải có hỏi có đáp, hiện tại quá làm khó chính mình.
Không uống thì không uống.
Ngụy Kiêu nghẹn họng, lông mày lại giật lên vài cái, vội vàng nói với Minh Tự: “Minh Tự, em đừng nóng giận, anh lại đi lấy cho em một ly—“
“Không cần.” Giọng nói của nữ nhân trong trẻo như ngọc, thanh lãnh dễ nghe.
Ánh mắt Tống Kiến Chi rơi vào trên người nữ nhân trước mặt.
Nhưng Tống Kiến Chi còn chưa kịp nhìn kỹ, Minh Tự đã xoay người lại, “Chuyện của anh không liên quan đến tôi.”