Anh Vì Em Chắn Gió Che Mưa

Chương 30,31,32: Có phải Tống Thận đã trở lại không?


30.

Châu Huyên đến làm phù dâu cho tôi.

Cô ấy khen Đường Hà vừa đẹp trai vừa dịu dàng, sau đó nói: “Phải đối xử tốt với Hiểu Hiểu của chúng tôi đấy nhé, hồi xưa có nhiều người theo đuổi cô ấy lắm đấy.”

Đường Hà cười cười, gật đầu đồng ý.

Cửa phòng trang điểm đóng lại, chỉ còn lại tôi và Đường Hà.

Tôi hỏi: “Người trong lòng anh…”

Anh nói: “Cô ấy qua đời rồi, trong một tai nạn xe hơi.”

Tôi bừng tỉnh, gật đầu.

Anh cũng hỏi: “Vậy còn người của em?”

Nước mắt trào dâng trong đáy mắt, tôi cười rồi khẽ lau đi, nói: “Anh ấy là một người hùng, anh ấy đã hy sinh vì đất nước.”

Đường Hà nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

Đám cưới rất náo nhiệt, người dẫn chương trình nói rất giỏi, chỉ trong chốc lát đã làm cho không khí sôi động hẳn lên.

Tôi khoác tay bố bước lên sân khấu, Đường Hà đứng chờ ở cuối đường.

Nhiều năm trước, tôi đã từng tưởng tượng mình sẽ được trao nhẫn với ai đó.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi.

Cánh hoa rơi đầy trời, khi đến phần tuyên thệ, tôi lại bị nghẹn lời.

Tôi nhìn về phía dưới sân khấu tìm sự trợ giúp từ Châu Huyên, nhưng lại thấy ở góc tối, có một người ngồi đó.

Lý trí chưa kịp phản ứng, nước mắt đã tràn ra.

Toàn thân tôi run lên.

Người dẫn chương trình cười nói: “Có vẻ cô dâu của chúng ta quá xúc động, cưới được người mình yêu thật hạnh phúc phải không nào. Mọi người hãy vỗ tay cho cô ấy!”

Bạn bè và người thân đều vỗ tay.

Người đó cúi đầu cười, nâng ly, từ xa hướng về phía tôi chúc mừng, rồi uống cạn.

Tôi ngập ngừng nói lời thề: “Suốt đời này, tôi thề sẽ trung thành với anh, bất kể sống chết, bất kể…”

Tôi không thể nói tiếp được nữa. Đó lẽ ra phải là những lời dành cho anh ấy.

Đường Hà dịu dàng lau nước mắt trên mặt tôi, cúi xuống hôn tôi.

Trong tầm mắt tôi, góc tối đó, người kia đã không còn.

31.

Người dẫn chương trình lớn tiếng khuấy động không khí, khuyến khích mọi người cổ vũ, trong khi trên sân khấu lại yên tĩnh.

Tôi nhìn Đường Hà: “Tôi đã nhìn thấy anh ấy.”

Anh nhướn mày: “Anh ấy của em? Em chắc là không nhìn nhầm chứ?”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Xin lỗi.”

Anh lại cười: “Nếu người của tôi hôm nay thực sự có đến, có lẽ tôi cũng sẽ bỏ em mà đi. Cả hai đều như nhau mà.”

Đường Hà gọi người dẫn chương trình lại, nói nhỏ với anh ta vài câu. Người dẫn chương trình có vẻ hơi bối rối, nhưng vẫn đồng ý rút ngắn quy trình.

Mười mấy phút sau, tôi lén đi ra từ cửa bên, cởi váy cưới lẫn giày cao gót, đi đôi dép lê rồi đổi đồ sau đó chạy ra ngoài.

Trong sảnh khách sạn sớm đã không có bóng dáng quen thuộc nào.

Tôi chạy đến quầy lễ tân, hỏi: “Xin hỏi có phải vừa có một người đàn ông cao thế này, đội mũ, mặc đồ đen vào đây không?”

Có lẽ tôi nói quá nhanh hoặc có lẽ là vì trang phục của tôi quá kỳ lạ, họ nhìn nhau bối rối, không nói lời nào.

Châu Huyên cũng chạy theo ra ngoài, nhỏ giọng mắng tôi: “Tiểu thư à, cô bị sao vậy? Hôm nay là đám cưới của cậu đấy, cô biết đám cưới là gì không?”

Cô ấy vẫn mặc chiếc váy phù dâu đầy tua rua.

Tôi nói với cô ấy: “Tôi đã nhìn thấy Tống Thận.”

Châu Huyên nhìn tôi, ánh mắt vừa bất lực vừa cảm thông: “Hiểu Hiểu, Tống Thận đã ch ết rồi, cậu quên cái hộp tro cốt mà chính tay cậu đã ôm về sao?”

Cô ấy đưa tay chạm vào má tôi, kéo tôi quay lại: “Đi thôi, chúng ta đi kính rượu mọi người. Đừng uống, để tôi uống thay cậu.”

“Cậu không biết đâu, mấy năm nay tửu lượng của tôi tốt hơn nhiều lắm đấy.”

32

Tôi bị cô ấy kéo trở lại, đến cửa phòng tiệc, tôi lập tức nhìn về phía góc đó. Ly rượu đó rõ ràng có dấu vết đã được dùng.

Nước mắt trào ra, tôi gỡ tay Châu Huyên: “Chắc chắn là Tống Thận.”

Châu Huyên nhìn tôi, gần như cũng sắp khóc: “Hiểu Hiểu, sao cậu lại cố chấp như vậy hả? Anh ấy đã ch ết rồi, hai năm trước đã ch ết rồi. Hiểu Hiểu, cậu không thể vì anh ấy mà đánh đổi cả cuộc đời mình được.”

Tôi lại bắt đầu run rẩy, cùng chút lý trí còn sót lại, tôi nói: “Cậu giúp tôi nói với khách mời là tôi bị hạ đường huyết, ngất xỉu nên không thể kính rượu. Cậu giúp tôi nói với Đường Hà, đây là lỗi của tôi, sẽ bù lại sau.”

Tôi không thể nói tiếp nữa, dứt khoát quay lưng bỏ đi.

Mọi người đều vui vẻ hạnh phúc, tôi không biết nếu thực sự là Tống Thận, anh ấy ngồi ở góc đó, chứng kiến tôi trao nhẫn, nâng ly từ xa với tôi, lúc đó rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Cũng giống như mười mấy năm trước, khi cậu bé nhỏ mất cả cha lẫn mẹ ở Vân Nam, khoảnh khắc biết tin cha mẹ mất, rốt cuộc anh ấy đã nghĩ gì.

Tôi không thể tưởng tượng nổi.

Mấy cô tiếp tân vẫn là những người đó, lúc thấy tôi quay lại, trông họ khá ngạc nhiên.

Tôi đặt tay lên quầy, nghẹn ngào: “Xin hỏi các cô có thấy một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ, rất gầy, cao khoảng thế này không?”

Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn chảy xuống: “Làm ơn, các cô có thấy anh ấy không?”

Một cô tiếp tân vội đưa khăn giấy cho tôi, một người khác do dự mãi rồi nói: “Có thấy…”

Người bên cạnh nhìn cô ấy với ánh mắt trách móc, cô ấy tự nhận thấy mình đã lỡ lời, không nói gì thêm nữa.

Tôi nắm chặt cổ tay cô ấy, nước mắt rơi lả chả: “Cô thấy không? Cô nói cho tôi biết anh ấy đi đâu được không? Làm ơn, làm ơn.”

Tôi không đứng vững nữa, toàn thân trượt xuống quầy, mặt úp vào tay, nước mắt chảy qua từng kẽ ngón tay. Cô tiếp tân hoảng hốt chạy ra phía trước, cố gắng đỡ tôi dậy.

Tôi nắm tay cô ấy: “Anh ấy rất quan trọng với tôi, không có anh ấy, tôi không thể sống được. Làm ơn, nói cho tôi biết.”

Cuối cùng cô ấy cũng nói: “Anh ấy bảo chúng tôi đừng nói… Anh ấy ra cửa rồi rẽ trái, chúng tôi cũng không biết anh ấy đi đâu.”

Tôi đứng lên dựa vào quầy, cúi chào cô ấy: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô.”

Tôi chạy đi.

Bên trái, bên trái.

Bên trái có vỉa hè, có trạm xe buýt, còn có taxi chờ khách. Nhìn xung quanh, người đi đường vội vã, không thấy Tống Thận đâu.

Tôi hỏi từng chủ cửa hàng ven đường: “Có ai thấy một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ đi qua đây không?”

Không có câu trả lời.

Gió thu lạnh thấu xương, thổi qua mặt tôi như muốn nhẫn tâm xé nát.

Nước mắt vẫn trào ra. Nhưng vẫn chưa tìm thấy Tống Thận.

Tống Thận đi rồi, anh sẽ không quay lại tìm tôi nữa.

Ngay lúc này, một ý nghĩ bất ngờ xuất hiện trong đầu tôi, nhưng lại vô cùng chắc chắn.

Đúng, theo tính cách của Tống Thận, thấy tôi kết hôn, anh sẽ không quấy rầy tôi nữa. Ngực tôi bỗng nghẹn lại, tôi dựa vào cột đèn ngồi xuống, thở gấp.

Ánh mắt ầng ậc nước sáng lên như vì sao, tôi nghĩ đến một người. Ngón tay run rẩy, gọi một cuộc điện thoại.

“Chú Viên,” tôi nói, “có phải Tống Thận đã trở lại không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.