Anh Vì Em Chắn Gió Che Mưa

Chương 35,36,37: Đó đều là huy chương của anh.


35.

Chuông điện thoại reo đúng lúc, tôi nghe máy.

Là Đường Hà.

Tống Thận nhìn qua, mỉm cười: “Là chồng em à?”

Tôi không nói gì, bật loa ngoài.

Giọng nói nhẹ nhàng của Đường Hà vang lên: “Cô Kỷ, đã tìm thấy người của cô chưa?”

Khuôn mặt Tống Thận thoáng thay đổi.

Tôi nói: “Tìm thấy rồi, anh ấy đang ở bên cạnh tôi.”

Đường Hà cười thoải mái: “Cô may mắn hơn tôi nhiều, thật đấy.”

Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Xin lỗi, hôm nay… đã làm phiền anh.”

Anh ấy nói: “Phiền thì không phiền, cùng lắm là mất mặt một chút thôi, mọi người nghĩ tôi bị cô dâu bày trò thôi. Ha ha ha, cũng có lý do để ly hôn với cô rồi.”

Cảm thấy nước mắt lại sắp trào ra, tôi nghẹn ngào cười: “Ừm, tiền mừng tôi sẽ hoàn lại toàn bộ, ngoài ra sẽ bồi thường thêm cho anh, xin lỗi.”

Đường Hà cười lớn: “Chúng ta suýt nữa đã trở thành vợ chồng, cô cần gì khách sáo thế? Bồi thường thì thôi đi. Tôi đã nói rồi, nếu hôm nay là người của tôi quay lại, tôi chắc chắn cũng sẽ bỏ cô mà đi.”

Tôi nắm chặt khăn giấy trong tay đến nát, dù đã cân nhắc rất nhiều nhưng tôi vẫn chỉ có thể nói: “Xin lỗi.”

Anh ấy cúp máy.

Tống Thận ngồi bên cạnh, nghe hết toàn bộ.

Tôi hỏi anh: “Giờ anh còn định đưa em về không?”

Anh cúi đầu, không nói gì.

Nước mắt lại muốn rơi, tôi đ.ấ.m từng nắm đ.ấ.m vào vai anh.

“Anh đưa em về đi, anh nhìn em kết hôn với người khác đi! Anh luôn như vậy hết, luôn đưa ra quyết định tốt nhất cho tất cả mọi người, để bản thân mình ở cuối cùng. Anh có từng hỏi em muốn lựa chọn gì không?”

Anh chỉ ngồi đó không nhúc nhích, để mặc tôi đánh.

Tôi bất chợt không thể đứng vững, quỳ xuống, ngước lên nhìn vào mắt anh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

“Tống Thận, nếu hôm nay em không gặp được anh, chúng ta đã kết thúc rồi. Anh biết không?”

Cuối cùng anh cũng mở lời: “Anh tưởng em rất hạnh phúc.”

Hạnh phúc ư? Bỏ rơi anh, bước vào lễ đường với người đàn ông khác, tôi có thể hạnh phúc không?

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, áp chặt vào n.g.ự.c mình: “Anh không biết em yêu anh nhiều thế nào à? Tống Thận.”

Anh lắc đầu, đưa tay kéo tôi đứng dậy, rồi ôm chặt lấy tôi, như muốn hòa tôi vào xương m.á.u của anh.

36.

Điện thoại của bố mẹ tôi cũng gọi tới. Phía bên kia còn nghe thấy giọng của Châu Huyên đang cố gắng hòa giải.

Nhưng mẹ tôi vẫn rất tức giận: “Kỷ Hiểu Hiểu, con thật sự quá vô lễ rồi, học theo người ta bỏ trốn hôn lễ à? Con cũng làm được đấy!”

Tôi nói: “Mẹ, anh ấy đã trở về.”

Bên kia, cơn thịnh nộ đột nhiên lắng xuống, mẹ tôi do dự hỏi: “Anh ấy? Viên cảnh sát đã hy sinh đó à?”

Ngày hôm đó, trong căn phòng nhỏ của nhà nghỉ, Tống Thận hỏi tôi đã suy nghĩ kỹ chưa.

Còn suy nghĩ gì nữa chứ? Tôi đã mất anh ấy nhiều năm như vậy, mỗi ngày, mỗi ngày đều mơ ước được ở bên anh.

Lúc anh còn sống là thế, lúc anh đã qua đời cũng vậy.

Tôi cười trong nước mắt: “Em không muốn chỉ có buổi sáng và buổi tối nữa, em muốn cả đời của anh, được không?”

Anh đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía tôi, cả người như một bóng đen lặng lẽ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể hòa vào đêm tối, biến mất không dấu vết.

Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ôm chặt lấy anh từ phía sau, nghẹn ngào: “Em không muốn chúng ta chia cách nữa.”

Gian phòng yên lặng vang lên một tiếng thở dài. Tống Thận quay lại, che mắt tôi, hôn sâu.

Rõ ràng tôi đã cố gắng không khóc, nhưng tại sao khuôn mặt tôi lại ướt đẫm thế này?

Ngày hôm đó Tống Thận nói, chuyện còn lại để anh lo liệu, anh sẽ xử lý.

Thế là chú Viên từ Vân Nam bay đến Bắc Kinh.

Anh ấy quá khoa trương, nhưng bố mẹ tôi nhìn hai người mặc thường phục đứng trước cửa vẫn có chút khó chịu.

Không biết chú Viên nói gì với bố mẹ tôi trong phòng làm việc, khi ra khỏi phòng, mẹ tôi lại ôm tôi khóc.

Bố tôi vỗ vai Tống Thận, chỉ nói: “Sau này hai con phải sống thật tốt.”

37.

Tôi vẫn chưa từng hỏi anh ấy làm thế nào mà sau hai năm “qua đời” lại quay trở về.

Chú Viên có nói sơ qua một chút, Tống Thận đã thiết kế để một tên buôn ma túy khác trở thành “tay trong” của cảnh sát. Trong vụ nổ thiêu rụi mọi tội ác đó, anh đã thoát khỏi hiểm nguy, nhưng cũng mất liên lạc với các cấp trên.

Hai năm qua của anh thực sự không hề dễ dàng, bị nghi ngờ, bị theo dõi, kiên nhẫn ẩn mình, cuối cùng tìm ra điểm yếu, bắt g.i.ế.c được kẻ đầu sỏ và trở về nước.

Chỉ vài lời tóm tắt, nhưng đằng sau là vô vàn sự kinh tâm động phách. Lịch sử sẽ không ghi chép lại, tin tức cũng không đưa tin, nhưng tổ quốc sẽ nhớ.

Anh ấy và các đồng đội của mình đều là những chiếc khiên sống trong bóng tối, những chiếc khiên im lặng.

Bộ Công an tỉnh Vân Nam và tỉnh Giang Tô đã bàn giao, Tống Thận ở lại làm việc tại Nam Kinh.

Đây là một cách để bảo vệ anh.

Tôi đã nghỉ việc, theo anh đến Nam Kinh.

Trong khoảng thời gian chưa tìm được việc làm, tôi cứ bám dính lấy anh mỗi ngày. Ban đêm tôi lại gặp ác mộng, giật mình tỉnh dậy thì người đã đẫm mồ hôi.

Tống Thận bật đèn ngủ, ôm tôi vào lòng, không hỏi gì cả, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi.

Tôi ôm chặt anh, da thịt kề nhau, hơi thở gần gũi. Anh có hơi thở, có nhịp tim, anh đang ở bên tôi, không phải là một ảo giác trống rỗng.

Ngón tay tôi vuốt ve cánh tay anh. Tôi muốn hoàn toàn sở hữu anh ấy, hoàn toàn ở bên anh.

Anh cứng người lại, nắm chặt ngón tay tôi.

Tôi nhỏ giọng van xin: “Tống Thận…”

Mặt áp vào hõm vai anh ấy, từ từ hôn lên anh. Từ vết sẹo trên xương đòn của anh ấy, tôi hôn qua từng vết thương.

Anh kéo áo lại: “Rất xấu.”

Tôi lau nước mắt vào chăn rồi ngẩng lên nhìn anh, mỉm cười: “Không xấu, đó là huy chương của anh.”

Những vết sẹo, những bóng tối, những dấu vết không đẹp đẽ do thời gian khắc lên.

Tất cả đều là huy chương của anh.

Ngón tay tôi chạm vào vết sẹo dài và sâu trên xương sườn của anh, từng chút một cảm nhận sự ấm áp. Trong những cảnh mà tôi không thấy, không thể tưởng tượng được, những vết sẹo này đã hình thành như thế nào?

Tôi không muốn hỏi, cũng không muốn anh nhớ lại.

Tôi chỉ muốn anh hiểu rằng, dù anh có trở nên thế nào, anh vẫn là bảo bối của tôi.

Quá khứ là, hiện tại là, và tương lai cũng vậy.

Cuối cùng là một nụ hôn, hơi thở đã trở nên hỗn loạn, môi chạm lên khóe môi anh ấy.

Tống Thận khẽ đẩy tôi ra, như đang kiềm chế. Anh nhìn tôi, mắt sáng như đá quý: “Em chắc chứ?”

Tôi gật đầu chắc chắn, nói với anh: “Tống Thận, em yêu anh.”

Ngay giây sau, vị trí đột ngột thay đổi, đổi thành anh cúi xuống, nhìn tôi từ trên cao.

Đôi mắt đen thẫm ấy như chứa đựng biển sâu, tôi nhìn vào, chìm vào, không thể dứt ra.

Tống Thận cúi xuống hôn.

Biển cả dậy sóng, con thuyền nhỏ khó mà tự vượt qua.

Cuối cùng, tôi ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Tống Thận, em yêu anh nhiều lắm.”

Anh hôn lên trán tôi, giọng khàn khàn: “Anh cũng vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.