Đám người áo đen của Tà giáo vừa mới được sống sung sướng, ngày ngày được ăn thịt, bỗng nhiên phát hiện giáo chủ của bọn họ đã thay đổi.
Ta khoác trên mình trường bào đỏ rực, tà mị cuồng quyến, tay vung lên, chỉ thẳng về phía đông, cao giọng hô: “Chúng ta phải sánh vai cùng nhật nguyệt!”
Đám người áo đen mặt không chút biểu cảm, uể oải giơ tay: “Giáo chủ uy vũ, thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ…”
Người của Ma giáo rõ ràng là không thích ứng kịp, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ta nháy mắt ra hiệu cho đám người áo đen.
Tên áo đen nói với bọn họ: “Hét khẩu hiệu có thêm đồ ăn.”
Người của Ma giáo: “???”
Tà giáo này sao mà hèn hạ thế?
Chưa đầy một nén nhang, Ma giáo và Tà giáo đã thống nhất ý chí.
“Giáo chủ uy vũ, thống nhất giang hồ!”
Ta rất hài lòng.
Hô xong khẩu hiệu quay đầu lại, ta thấy Mặc Nhiên đang đứng cách đó không xa, nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý.
Bên cạnh hắn là tam sư huynh của ta.
Tam sư huynh trừng mắt nhìn ta, hỏi: “Nghe nói muội muốn hủy diệt thế giới?”
Ta còn chưa kịp lên tiếng, Mặc Nhiên đã gật đầu lia lịa.
Hắn đau lòng nói: “Sư muội, sao muội có thể có suy nghĩ tà ác như vậy?”
Ta: “Chờ ta thống nhất giang hồ, ta sẽ cho huynh làm minh chủ võ lâm.”
Tam sư huynh cười híp mắt, vỗ tay: “Thành giao.”
Mặc Nhiên: “?”
Thế là tam sư huynh trở thành tả hộ pháp của ta, Phù Du trở thành hữu hộ pháp.
Mặc Nhiên nhìn chằm chằm Phù Du, ánh mắt như muốn nói: “Không phải ngươi đã đồng ý cùng ta giải cứu thế giới sao?”
Phù Du ngó lên trời, nhìn xuống đất, chính là không thèm nhìn hắn.
Ma giáo của ta vừa mới thành lập, đột nhiên bị chính đạo thảo phạt. Người dẫn đầu là minh chủ võ lâm và sư muội đã lâu không gặp của ta.
Nàng ta mặc áo trắng, dung mạo thanh thuần, đứng đó như một luồng chính khí hiên ngang.
Nàng ta bước lên một bước, ánh mắt kiên định, giọng nói êm ái: “Sư tỷ, muội biết tỷ không phải cố ý cấu kết với Ma giáo. Chỉ cần tỷ rời khỏi Ma giáo, sư môn vẫn chào đón tỷ.”
Ta im lặng không nói.
Mặc Nhiên liếc nhìn nàng ta, vẻ mặt chê bai: “Bé quá.”
Sư muội: “?”
Hắn lại nhìn ta, rồi nói: “Vẫn chưa bằng ngươi.”
Ta cảm ơn ngươi nha?
Sư muội che mặt khóc lóc, xoay người ngã vào lòng minh chủ võ lâm. Một loạt động tác diễn ra vô cùng nhuần nhuyễn, tự nhiên.
Ta nhịn không được hỏi tam sư huynh: “Nó thường xuyên làm trò này ở sư môn sao?”
Tam sư huynh cười trên nỗi đau của người khác: “Từ ngày muội đi, lần nào nó cũng tìm đủ mọi lý do để nhào vào lòng đại sư huynh. Đại sư huynh phải thức cả đêm luyện “Tuyệt Tình Kiếm”, giờ đã luyện thành thần công rồi.”
Đây chính là cảnh giới “Trong lòng không có chữ nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thần” sao?
“Vậy còn nhị sư huynh?”
“Sau khi đại sư huynh bế quan, nhị sư huynh quỳ trước cửa phòng sư phụ, nói nếu sư phụ không đuổi sư muội đi, huynh ấy sẽ đi tu.”
Ta chợt hiểu ra vì sao hắn lại dễ dàng gia nhập Ma giáo như vậy.
Bởi vì sư muội ở bên kia!
Chúng ta đúng là sư huynh muội bất hạnh mà.
Mặc Nhiên đứng bên cạnh nghe ngóng, vẻ mặt kinh hãi, lùi dần về phía sau.
Minh chủ võ lâm cũng rất bất lực, hắng giọng nói: “Phong cô nương, lần này chúng ta đến đây là để tiêu diệt Ma giáo, không liên quan đến cô nương…”
Mặc Nhiên lập tức chạy về phía chính phái, không thèm ngoái đầu lại.
Minh chủ võ lâm: “?”
Mặc Nhiên: “Đừng nhìn ta, giáo chủ Ma giáo là nàng ta.”
Ta chậm rãi gật đầu, nhếch miệng cười, tà mị cuồng quyến: “Bản tọa chính là giáo chủ Ma giáo đương nhiệm.”
Mặc Nhiên lại tiếp tục thổi gió bên tai minh chủ võ lâm.
Mặc Nhiên: “Nàng ta muốn luyện chế khôi lỗi bất tử.”
Minh chủ võ lâm: “…”
Mặc Nhiên: “Nàng ta còn muốn g i ế t sạch mọi người, thống nhất giang hồ.”
Minh chủ võ lâm: “…”
Mặc Nhiên: “Hiện tại nàng ta đang luyện độc, còn muốn yểm bùa cho đám khôi lỗi bất tử, đụng vào là trúng độc.”
Minh chủ võ lâm: “…”
Sắc mặt hắn vô cùng phức tạp. Sư muội đang ốm yếu, nằm liệt giường bỗng nhiên bật dậy, đẩy minh chủ võ lâm ra, chạy về phía ta, cười nói: “Sư… tỷ…”
Ta và tam sư huynh đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, liều mạng lùi lại: “Địch tập! Chạy mau!”
Đừng có lại đây!