Mặc Nhiên đem đã tâm của ta chiếu cáo thiên hạ, khiến cho bọn họ vô cùng lo lắng.
Chỉ cần ta bước chân ra khỏi Ma giáo, chắc chắn sẽ bị ám sát.
Ta rất đau đầu, võ công thấp kém quả thực là nỗi đau khổ cả đời của ta.
Vì vậy, ta dồn hết tâm sức vào việc luyện độc. Ban đầu Phù Du còn giúp ta một tay, nhưng dần dần, hắn càng ngày càng tránh xa ta.
Ta hỏi hắn vì sao lại chạy trốn.
Hắn nói hắn còn cha mẹ già con cái nhỏ phải nuôi.
Mặc Nhiên đi ngang qua, nghe thấy vậy liền nghi hoặc hỏi: “Không phải ngươi là trẻ mồ côi sao?”
Phù Du: “…”
Để tìm kiếm một vị thuốc quý, ta dẫn theo tam sư huynh ra ngoài. Kết quả là độc dược của ta bỗng nhiên phát tác, vô tình làm tam sư huynh bị thương. Hiện tại huynh ấy vẫn đang bế quan dưỡng thương.
Nhìn quanh một vòng, có vẻ như người duy nhất có thể bảo vệ tính mạng của ta chỉ còn lại mỗi Mặc Nhiên.
Phù Du thì khỏi cần nói, còn vô dụng hơn cả ta.
Ta đành phải mặt dày tìm đến Mặc Nhiên. Hắn đang đứng trên đỉnh núi sau nhà, ngắm nhìn phong cảnh. Dáng vẻ thê lương, cô độc.
Đi tới gần, ta mới phát hiện ra hắn đang nhắm mắt ngủ gật.
Nghĩ sao làm vậy, ta đưa tay ra, định đẩy hắn một cái.
Hắn bỗng nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm ta.
Bàn tay đang dừng lại giữa không trung của ta bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng.
Ta vờ như không có chuyện gì xảy ra, cười gượng nói: “Hôm nay… thời tiết thật tốt.”
Mặc Nhiên: “Bây giờ là ban đêm.”
Ta: “… Nói nhầm, ý ta là ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Mặc Nhiên: “Hôm nay không có trăng, cũng chẳng có sao.”
Ta im lặng.
Hắn đưa tay vuốt tóc ta, thở dài: “Nhìn thì có vẻ rất bình thường, sao lại là một cô nương phản nghịch như vậy chứ?”
Ta: “Là một giáo chủ Ma giáo, ngươi có tư cách gì mà nói ta?”
Mặc Nhiên sửa lại: “Ta là cựu giáo chủ.”
Ta hỏi hắn vì sao lại nhường chức giáo chủ cho ta.
Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó ngồi xuống.
“Ta có tư chất kém cỏi. Gia đình từng đưa ta đến phái Côn Luân bái sư học nghệ, nhưng không được người ta coi trọng. Bọn họ nói ta tư chất có hạn, tiền đồ mờ mịt.”
Bị một câu nói phủ nhận toàn bộ, hắn quyết tâm chứng minh cho người đó thấy, thiên phú không thể quyết định tất cả. Ma giáo cũng vì vậy mà có được thành tựu ngày hôm nay.
Ta nhịn không được nói: “Có lẽ không phải do thiên phú kém cỏi, mà là do tiền bạc chưa đủ.”
Năm đó, sư phụ nhìn ta một cái đã nói ta không phù hợp với nơi này. Sau đó cha ta liền dâng lên một ngàn lượng bạc.
Sư phụ trầm mặc một lúc, sau đó nói với ta, chúng ta có duyên sư đồ.
Mặc Nhiên nghe xong, bỗng nhiên ôm ngực.
Ta hốt hoảng, hỏi hắn làm sao vậy.
Hắn im lặng một lúc, sau đó mới nói: “… Cảm thấy bản thân thật đáng thương. Ta đau lòng quá.”
Ta: “?”
Mặc Nhiên: “Bao nhiêu năm qua, ta đã phẫn nộ và bi thương vì một lý do sai lầm!”
…….
Ta làm giáo chủ Ma giáo được ba năm. Trong ba năm này, ta đã trải qua vô số lần thảo phạt. Những t.h.i t.h.ể bị g i ế t c h ế t đều được đám người áo đen khiêng về, huấn luyện bài bản. Sau hàng ngàn lần thử nghiệm, cuối cùng ta cũng chế tạo thành công lô khôi lỗi đầu tiên.
Bọn chúng không cần ăn, không cần uống, làm việc vô cùng chăm chỉ, hiệu quả lại cao, thay thế cho đám giáo chúng lạc hậu, trở thành trụ cột trong sự phát triển của Ma giáo.
Lúc đầu, mọi người đều rất hoang mang.
Nhưng sau đó…
Giáo chúng được giải phóng sức lao động, việc gì cũng không cần bọn họ phải động tay động chân. Núi sau được khai hoang thành ruộng vườn, chăn nuôi gia súc.
Chỉ tiếc là năng lực của ta có hạn, dù có làm thế nào cũng không thể chế tạo ra được loại khôi lỗi có lực sát thương cao, cho nên ta đành phải từ bỏ kế hoạch thống nhất giang hồ.
Không cần phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc, Mặc Nhiên dần dần buông bỏ sự kháng cự trước đây, bắt đầu tận hưởng cuộc sống.
Ta nằm dài trên ghế mây, một con rối xoa bóp chân, một con rót trà, một con khác thì phe phẩy quạt cho ta.
A, thật là thỏa mãn!
Mặc Nhiên bước tới, nói với ta rằng hắn muốn rời đi.
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn nói hắn không cần phải lo lắng cho đám người Ma giáo nữa, dự định sẽ quy ẩn giang hồ.
Ta khuyên hắn nên bình tĩnh.
Hãy nghĩ đến sư phụ của ta.
Lão già đó năm xưa cũng muốn quy ẩn giang hồ, nếu không phải nhận đại sư huynh làm đồ đệ, chắc chắn đã c h ế t đói trong núi Côn Luân rồi.