Mặc Nhiên nghe vậy, quả nhiên suy nghĩ lại. Mấy ngày sau, hắn đến tìm ta, nói muốn dẫn ta đi cùng.
Ta trợn tròn mắt, run rẩy phản đối: “Ta… ta không biết nấu cơm, dẫn ta theo vô dụng thôi, chúng ta sẽ c h ế t đói cùng nhau mất.”
Mặc Nhiên: “Vậy thì dẫn theo mấy con rối.”
Ta rưng rưng nước mắt: “Ta còn trẻ, ta không muốn c h ế t.”
Mặc Nhiên bất lực trợn mắt: “Thôi được rồi. Đáng tiếc căn nhà của ta, nếu không phải quá rộng lớn, một mình ở hơi trống trải, thì ai thèm dẫn ngươi theo chứ?”
Ta thăm dò hỏi: “Nhà của ngươi to cỡ nào?”
Mặc Nhiên: “Ừm… to bằng Nhân Kiếm sơn trang.”
“Bịch” một tiếng, ta lập tức quỳ xuống, ôm chặt lấy chân hắn: “Thiếu gia, xin người nhất định phải dẫn ta theo.”
Mặc Nhiên: “Ngươi đúng là không có chút khí phách nào cả.”
Tam sư huynh đã không còn muốn quay về sư môn nữa. Huynh ấy tiếp nhận chức vị giáo chủ Ma giáo từ tay ta, tiếc nuối nói: “Tuy không thể làm minh chủ võ lâm, nhưng làm giáo chủ Ma giáo cũng không tệ.”
Ta hỏi huynh ấy, sau khi làm giáo chủ Ma giáo sẽ không thể quay về phái Côn Luân nữa, huynh ấy có hối hận không.
Huynh ấy nhìn ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: “Sau khi sư phụ đuổi sư muội xuống núi thì đã cao chạy xa bay rồi. Ông ấy dẫn theo đại sư huynh biết nấu cơm và nhị sư huynh biết giặt giũ, còn ta thì chẳng biết làm gì cả, cho nên mới bị đuổi xuống núi.”
Làm phiền rồi.
Sau khi thu dọn hành lý xong, ta lên xe ngựa. Đi được một đoạn, ta mới phát hiện ra có gì đó không đúng: “Con đường này… sao quen thuộc thế nhỉ?”
Mặc Nhiên: “Đúng vậy, chúng ta đang đến Nhân Kiếm sơn trang.”
Ta: “?”
Mặc Nhiên: “Đó là tài sản của cha ta.”
Ta: “Vậy… minh chủ võ lâm là…?”
Mặc Nhiên thản nhiên nói: “Là đệ đệ của ta.”
Có bệnh à? Có bệnh thật rồi!
Không muốn làm minh chủ võ lâm lại chạy đi làm giáo chủ Ma giáo!
Bây giờ còn phủi tay, cao chạy xa bay!
Ta muốn phàn nàn, muốn mắng chửi hắn, nhưng lại không dám nói ra, bởi vì ta đánh không lại hắn.
Lần thứ hai đến Nhân Kiếm sơn trang, ta mang theo vẻ mặt ngơ ngác, cho đến khi nhìn thấy sư muội khoác tay minh chủ võ lâm đi về phía ta, ta bỗng nhiên nghẹn họng, vội vàng kéo Mặc Nhiên ra chắn trước mặt mình.
Sư muội e thẹn, còn minh chủ võ lâm thì mặt mày đau khổ.
Ta rất hiểu cho hắn, đồng thời cũng đồng cảm với hắn.
Minh chủ võ lâm dường như không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của chúng ta, thậm chí còn chuẩn bị phòng ốc sẵn sàng.
Thế là ta cứ như vậy mà ở lại Nhân Kiếm sơn trang.
Ngày ngày sống trong đau khổ vì phải đối mặt với sư muội, ta bỗng nhiên phát hiện ra một số chuyện kỳ lạ.
Hình như sư muội quen thuộc với nơi này đến mức kỳ lạ.
Hôm ấy, ta đang đuổi theo một con thỏ, định bắt nó về hầm, nó bỗng nhiên chui tọt vào núi. Ta còn đang đau đầu chưa biết phải làm sao thì sư muội đã xắn tay áo, lao thẳng vào trong. Chưa đầy một lúc sau, nàng ta đã xách theo con thỏ đi ra.
Tốc độ nhanh nhẹn, động tác thành thạo, cứ như thể đó là vườn nhà của nàng ta vậy.