Hóa Ra Ta Mới Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 8


Ta tìm đến Mặc Nhiên, nói ra nghi ngờ trong lòng. Hắn thản nhiên khai báo: “Nàng ta là người của Nhân Kiếm sơn trang, từ nhỏ đã được hứa hôn với đệ đệ ta.”

 

Tin tức này quá mức chấn động, ta nhất thời không phản ứng kịp.

 

“Lúc đó ta bảo nàng ta lừa ngươi xuống núi, là vì nghe nói kẻ năm xưa chê bai ta không nhận ta làm đồ đệ lại đi nhận một kẻ vô dụng vào sư môn. Ta muốn xem thử ngươi có bản lĩnh gì, kết quả…”

 

Không cần nói ta cũng biết, vì ta mà hắn đã đánh mất Ma giáo.

 

Ta giơ tay lên: “Khoan đã, ta không phải bị lừa xuống núi, ta là chạy nạn.”

 

“Vì sao?”

 

Ta nhìn lên bầu trời, ánh mắt thê lương: “Ngươi đã từng gặp qua người một tháng va phải ngươi tám lần để vu oan giá họa chưa? Mấy tháng trời ròng rã, vì nàng ta mà ta chưa được ăn một bữa no.”

 

Không khí bỗng nhiên trở nên ngưng trệ. Một lúc lâu sau, Mặc Nhiên mới lên tiếng: “Bây giờ ta đã hiểu vì sao đệ đệ ta lại đau khổ như vậy rồi.”

 

Ta cảm thán: “Hy sinh một người, hạnh phúc muôn nhà.”

 

Mặc Nhiên quay đầu nhìn ta, ấp úng nói: “Thật ra ta cũng là một tai họa.”

 

Ta: “… Rồi sao?”

 

Mặc Nhiên: “Cho nên… ngươi có nguyện ý… hy sinh vì mọi người… thu nhận ta không?”

 

Ta kinh hãi đến mức suýt chút nữa thì lật tung cả cái ghế: “Ngươi… ngươi bị nhập hay sao? Hay là uống nhầm thuốc rồi?”

 

Mặc Nhiên thẫn thờ: “Có lẽ vậy.”

 

“Vậy rốt cuộc là vì sao ngươi lại nhìn trúng ta?”

 

“Sau khi so sánh ngươi với sư muội của ngươi, ta phát hiện ra ngươi rất đáng để ta thích.” Nói đến đây, Mặc Nhiên bỗng nhiên cảm thấy câu nói này có gì đó sai sai, bèn bổ sung thêm: “Ta không phải là vì thấy ngươi đáng yêu, xinh đẹp mới thích ngươi đâu!”

 

“…”

 

Hắn thật biết cách ăn nói, ta rất thích!

 

Trong lúc ta còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc quan hệ giữa chúng ta là gì, thì Ma giáo bên kia đã xảy ra chuyện lớn.

 

Tam sư huynh chạy đến tìm ta, vẻ mặt hoảng hốt: “Sư muội, đám thứ kia mà muội tạo ra đã mất kiểm soát rồi.”

 

Ta cau mày: “Không thể nào, sao lại mất kiểm soát được?”

 

Tam sư huynh im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Một số giáo chúng, tuổi trẻ khí thịnh, lại chưa có vợ con, kết quả… đám con rối kia đột nhiên thức tỉnh, rồi…” Hắn không nói tiếp nữa.

 

Ta và Mặc Nhiên im lặng nhìn nhau.

 

Đến cả con rối mà bọn họ cũng không tha, khẩu vị nặng đến mức nào vậy?

 

Đám người áo đen của Tà giáo cũng kéo đến. Vừa nhìn thấy ta, bọn họ liền bắt đầu kêu ca, nói giáo chủ mới không cho bọn họ ăn no.

 

Tam sư huynh nghe vậy, lập tức nổi giận: “Ta phục các ngươi rồi đấy! Một ngày tám bữa, ai mà cung phụng nổi!”

 

Người áo đen: “Cựu giáo chủ cung phụng được.”

 

Ta ở bên cạnh bổ sung: “Cựu cựu giáo chủ cũng cung phụng được.”

 

Tam sư huynh: “…”

 

Không còn cách nào khác, tam sư huynh đành phải cùng ta và Mặc Nhiên quay về Ma giáo giải quyết đám con rối đang nổi loạn. Bọn chúng tấn công mọi thứ, may mà lúc trước, để tiện cho việc lao động, ta không yểm độc cho bọn chúng, nếu không hôm nay Ma giáo chắc chắn sẽ bị diệt môn.

 

Ta thở dài một tiếng. Nghiệp chướng do mình tạo ra, cuối cùng vẫn phải tự mình giải quyết!

 

Đám con rối này hơi khó đối phó, ta đành phải để Mặc Nhiên ra tay. Hắn dùng dây xích trói bọn chúng lại, sau đó đập nát đầu từng tên một.

 

Máu tươi b.ắ.n đầy người hắn, sau đó hắn nôn thốc nôn tháo, ba ngày liền không ăn uống gì.

 

Giải quyết xong mọi chuyện, ta và Mặc Nhiên quay về Nhân Kiếm sơn trang. Lúc này, hôn lễ đang được cử hành. Minh chủ võ lâm đứng đó, vẻ mặt không chút cảm xúc làm lễ bái đường. Sư muội bị khăn voan che khuất khuôn mặt, cả người toát lên vẻ dịu dàng, e lệ.

 

Ta rất vui mừng.

 

Đúng lúc này, Mặc Nhiên bỗng nhiên lên tiếng: “Nàng có mặc y phục màu đỏ không? Màu đỏ rất hợp với nàng, rất đẹp.”

 

Ta còn đang thắc mắc vì sao hắn lại nịnh nọt ta vào lúc này, thì nghe thấy hắn nói tiếp.

 

“Thành thân đi, hỉ phục còn đẹp hơn.”

 

_____Hết_____


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.