Phế Thái tử

3


Ta châm chọc Tiêu Minh: “Hay là con cảm thấy, cái mà con gọi là chân ái, chung quy vẫn kém ngôi vị thái tử của con?”

Tiêu Minh chịu không nổi kích thích, lập tức nói: “Nhi thần đối với An An có nhật nguyệt chứng giám. Vị trí Thái tử này, nhi thần không có cũng không sao.”

Ta nghe vậy, nâng chén trà lên, che đi nụ cười lạnh bên môi.

Hay cho câu không có cũng không sao, đã lựa chọn thì phải tự mình gánh chịu.

Đến đây, bệ hạ cũng chỉ có thể đồng ý.

Ngày hôm sau, thánh chỉ liền hạ xuống, phế thái tử, phong Bình vương.

Phế thái tử là đại sự của cả nước, tiền triều hậu cung thoáng cái đều nháo hết cả lên, liều mạng muốn tìm hiểu tin tức.

Trong cung lập tức có người rục rịch, đến cung của ta để lấy lòng.

Người có phương pháp trong cung đều mơ hồ hiểu được chính chuyện Thái tử đào hôn đã làm cho mẫu tử chúng ta thất hòa, nếu không phải ta muốn phế, bệ hạ cũng không phế được Thái tử này.

Nếu thật sự khó có thể vãn hồi, ta và phủ Trấn Quốc Công đều cần một đối tượng nâng đỡ mới.

Tuy rằng đại đa số người không cảm thấy ta thật sự sẽ buông bỏ Thái tử, nhưng làm tốt cũng sẽ không tổn thất.

Vì thế Khôn Nghi cung của ta cả ngày đều có người đến thăm, thậm chí ngay cả Đức phi, người kiêu ngạo nhất vì sinh ra trưởng tử của hoàng đế, cũng rất tử tế trước mặt ta, ám chỉ rằng trong tương lai nhi tử của nàng nhất định sẽ tôn kính mẫu hậu hoàng thái hậu như ta.

Không ai có thể đoán được ý định của ta, có lẽ cho dù đoán được, cũng không dám tin.

Đêm đó, ta hỏi Phúc Ninh lý tưởng của nó là gì?

Nó nghĩ nghĩ rồi nói: “Bốn biển chưa yên, con muốn làm một tướng quân, thủ hộ vạn dặm non sông.”

Ta nhếch khóe miệng: “Mẫu hậu cũng cảm thấy con có thể thủ hộ vạn dặm non sông, nhưng không phải lấy thân phận tướng quân.”

Ánh mắt của Phúc Ninh kinh ngạc, sau đó sáng lên.

Chuyện phế Thái tử, trong triều và dân gian nghị luận sôi nổi, mũi nhọn cũng không chỉ về phía Thái tử, mà chỉ về phía Vệ Thanh Uyển.

“Quý nữ phủ Trấn Quốc Công cũng không thể sánh bằng một kỹ nữ.”

“Xuất thân cao quý có ích lợi gì? Không phải vẫn bị phu quân chán ghét sao?”

Trên đời này luôn như thế, lỗi của nam tử, đều quy cho nữ tử làm không tốt.

Nhưng không sao, cô nương mà Tiêu Minh mắc nợ, ta tới thay nó trả.

Vì thế ngày Bình vương đại hôn, cưới đệ nhất danh kỹ kinh thành, ta không đi tham dự lễ, cũng không cho phủ Trấn Quốc Công đi, mà hạ một đạo chỉ, nhận Vệ Thanh Uyển làm nghĩa nữ, phong An Nhạc quận chúa.

Lúc Vệ Thanh Uyển vào cung tạ ơn, hai mắt đỏ lên.

Ta đã phế bỏ Thái tử, hơn nữa cố ý để cho phụ thân của ta là Trấn Quốc Công tự mình đến Phủ Vệ Quốc công nhận lỗi.

Thân là hoàng hậu, ta làm đến đây là đủ rồi, món nợ này đã thanh toán xong, nhưng hôm nay ta lại hạ chỉ như vậy, nhưng ta không chỉ vì nàng.

Mà là vì những nữ tử không thể mở miệng như nàng, cũng chính là vì con đường đại đạo khang trang sau này của Phúc Ninh.

Tại sao nữ tử phải gánh chịu mọi sai lầm trên đời này?

Phần tình ý này đủ để kết nối lại mối quan hệ giữa Vệ gia và ta, cũng đủ để họ một lần nữa nhận thức được ta chính là hoàng hậu.

Sau này, thời cơ chín muồi, bọn họ sẽ hiểu được, bất chấp sai lầm to lớn của thiên hạ, có mẫu thân như ta dạy dỗ, Phúc Ninh nhất định gánh vác được trách nhiệm của thiên hạ.

4

Hôn sự của Bình vương qua đi, ta suy nghĩ muốn tìm một hôn sự tốt cho Vệ Thanh Uyển, bởi vậy tổ chức yến hội ngắm hoa, cũng coi như cho nam nữ vừa độ tuổi trong kinh một cơ hội gặp nhau.

Nhưng yến hội đang giữa chừng, cung nhân liền hoảng hốt bẩm báo: “An Nhạc quận chúa có thể đã xảy ra chuyện.”

Ngay lúc đó, mẫu phi Hiền phi của Nhị hoàng tử, lại mỉm mời chúng ta ra sau bình phong xem thứ mà nàng đã tỉ mỉ chuẩn bị.

Ta nhìn lướt qua, phát hiện Nhị hoàng tử cũng không còn ở đây nữa, trong lòng trầm xuống.

Tiêu Minh không để Vệ Thanh Uyển và Vệ gia vào mắt, cũng không có nghĩa là người khác cũng vậy.

Ta lại nhìn quanh, không thấy Phúc Ninh, nhưng cung nữ bên cạnh lại làm một cử chỉ rất tinh tế với ta.

Thấy vậy, ta im lặng gật đầu, không hề nghĩ cách làm thế nào để ngăn cản Hiền phi, dẫn đầu đi hậu điện, phía sau một đám người đi theo

Đi tới hậu điện, mọi người ở đây đều biến sắc.

Thanh âm nam nữ hoan hỉ truyền ra rất rõ ràng!

Hiền phi bắt đầu ra vẻ kinh hoảng: “Đây, đây là.. chuyện gì đang xảy ra.” Nhưng rât snhanh lại bổ sung: “Bất quá thiếu nam thiếu nữ đang độ tuổi xuân, uống chút rượu, hình như cũng không phải đại sự.”

Ng..u xuẩn, quá ng..u xuẩn!

Tính kế Vệ Thanh Uyển như vậy, cho dù thành công, cũng là lựa chọn cái, c..hết, sẽ bị phủ Vệ Quốc công thù c..hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.