Tiêu Minh đột nhiên hét lên: “Sao Nhị ca không có ở đây? An Nhạc quận chúa cũng không ở đây, chẳng lẽ – -“
Ta liếc nó: “Đừng nói bậy!”
Tiêu Minh dường như đã nhận định: “Nữ tử như vậy, nếu vào Đông cung…”
Ta lạnh lùng mở miệng, “Bình vương ăn nói cẩn thận, hiện giờ ngươi không còn ở Đông cung.
Sắc mặt Tiêu Minh trắng bệch, vừa định phản bác, liền nghe Bình vương phi Tần An An khuyên nhủ: “Điện hạ đừng nói nữa, Hoàng hậu nương nương thích nhất là An Nhạc quận chúa.”
Tiêu Minh hừ lạnh một tiếng, muốn đẩy cửa ra.
Ta chỉ nói nó n..gu xuẩn, lại không ngờ ng..u xuẩn đến mức lúc này lại nhìn không điểm khác thường, còn tranh giành làm s.ú.n.g trong tay đối thủ.
Ta vừa định ngăn lại, đã bị Hiền phi cố ý ngăn lại.
Đám người này dám dám tính kế loại chuyện dơ bẩn này ở yến hội của ta, quả thực là không xem ta ra gì!
Nhưng mà ngay lập đức, đã thấy Vệ Thanh Uyển chậm rãi từ sau đám người, cùng Phúc Ninh đi tới: “Hình như có người nhắc tới ta?”
Hiền phi vừa thấy nàng liền biến sắc: “Sao, sao có thể?”
Ta nhìn nàng, giống như nhìn một con châu chấu sau thu, ý bảo cung nhân mở cửa phòng, đập vào mắt quả nhiên là một đôi nam nữ quần áo xốc xếch, còn có một cỗ dị hương.
Nam đương nhiên là Nhị hoàng tử.
Nữ nhân lại là thị nữ do Tần An An mang đến, là tiểu tỷ muội thân thiết của nàng trước kia ở Hợp Hoan lâu.
Hiền phi phản ứng rất nhanh, một bước dài tiến tới, kéo nữ nhân từ trên giường xuống, hung hăng tát một cái: “Tiện nhân! Dám câu dẫn Nhị hoàng tử!”
Nhị hoàng tử cũng phục hồi tinh thần, lắc đầu, hết nhìn Vệ Thanh Uyển, lại nhìn Tần An An núp ở phía sau Tiêu Minh, đá một cước về phía nữ tử kia.
“Kẻ đê tiện cũng dám trèo lên cành cao cùng bổn hoàng tử! Xuất thân thanh lâu quả nhiên thấp hèn.”
Lời này cũng động đến Tần An An.
Sắc mặt Tần An An tái mét, Tiêu Minh thấy thế liền muốn ra mặt vì hồng nhan của mình, lại bị ta ngăn lại.
“Người đâu, truyền mệnh lệnh của bổn cung, Bình vương phi ngự hạ không nghiêm sinh ra sự cố, hủy hoại danh dự hoàng thất, từ nay về sau, yến hội của bổn cung cũng không cho Bình vương phi xuất hiện.”
Tiêu Minh lúc này giận dữ hét lên: “Mẫu hậu! Chuyện này liên quan gì đến An An?”
Ta chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi đã không còn là Thái tử, nếu ngay cả nhi tử của hoàng hậu cũng không muốn làm thì tùy ngươi.”
Ta lại xoay người nhìn về phía Nhị hoàng tử: “Lúc trước mẫu phi của ngươi nói, động tình cũng có nguyên nhân, bổn cung làm chủ sẽ cho ngươi cô nương này.”
Hiền phi và Nhị hoàng tử đương nhiên không chịu, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của ta một chữ cũng không dám nói.
Bọn họ rốt cục cũng nhớ lại, cho dù ta không phải mẫu hậu của Thái tử, cũng là Hoàng hậu, là cô nương của phủ Trấn Quốc Công.
Bởi vì chuyện xấu này, thanh danh của Nhị hoàng tử bị hủy hết, lại đắc tội với phủ Vệ Quốc công nên không thể tranh vị được nữa.
Ta không ngờ Hiền phi và Nhị hoàng tử lớn gan như vậy, may là ngày đó Phúc Ninh thấy Vệ Thanh Uyển lâu không quay lại, nên đi tìm, kịp thời ngăn cản cung nữ đang đỡ Vệ Thanh Uyển vào, lại đưa tin tức ném cho vị hoa khôi một lòng leo cành cao kia.
Trải qua chuyện này, phủ Vệ Quốc Công sẽ vĩnh viễn đứng ở phía sau ta cùng Phúc Ninh.
5
Đại Sở thượng võ, hàng năm đều phải cử hành thi đấu nội bộ, mỗi cung hoặc mỗi phủ đều phải phái người xuất chiến, những năm qua dĩ nhiên Đông cung và Khôn Nghi cung xem như một chỗ.
Năm nay lại không thể.
Cho nên sau khi Đức phi lấy lòng không được lại khôi phục dáng vẻ giương cung bạt kiếm, nàng cố ý nói: “Bình vương điện hạ cố ý nói chỉ đại diện cho Bình vương phủ xuất chiến, Khôn Nghi cung của Hoàng hậu nương nương, phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Minh nghe thấy, liền đắc ý hất cằm về phía ta.
Trước đây, nó tìm ta nói muốn thu hồi khẩu dụ không cho phép Bình vương phi xuất hiện một chỗ với ta, nếu không nó sẽ không thay Khôn Nghi cung xuất chiến.
Ta từ chối.
Tình mẫu tử của chúng ta cuối cùng cũng đứt đoạn, nó một lòng muốn thấy ta xấu mặt.
Phúc Ninh đi ra hành lễ với phụ hoàng: “Nhi thần nguyện thay Khôn Nghi cung xuất chiến.”
Hiện trường lập tức nổ tung, thanh âm ồn ào không dứt bên tai.
Bởi vì chưa bao giờ có nữ tử lên đài thi đấu, mọi người cũng không cảm thấy nữ tử có khả năng thắng nam tử.
Ngày xưa nhà nào không có nam tử xuất chiến, chỉ có thể chịu đựng sự chế nhạo của người bên ngoài.
Tiêu Minh cũng quát lớn muội muội của nó: “Phúc Ninh, đây không phải là nơi muội có thể làm loạn.”
Còn Phúc Ninh, chỉ kiên định nhìn phụ hoàng.
Ta nhớ tới chuyện nó khi còn bé.
Phúc Ninh vốn rất thích tập võ cưỡi ngựa b.ắ.n cung, so với Tiêu Minh hay bất kỳ vị hoàng tử nào cũng đều thích hơn.
Nhưng con bé dần dần lớn lên, khi nó thật sự có thể thắng được ca ca đệ đệ của mình, lại không thể được bất cứ người nào ngoài ta khen ngợi.
Tất cả mọi người đều nói cho nó biết, nữ tử không nên như vậy, nó sẽ không tìm được một vị hôn phu tốt.
Trong mất mát, Phúc Ninh rốt cuộc hiểu được mà khép kín hơn, chăm lo học chuyện nữ tử nên làm trong mắt thiên hạ
Chỉ có ta biết, nó chưa bao giờ bỏ cuộc.
Cho nên vào hôm nay, lại một lần nữa, nó đường đường chính chính đánh bại đại hoàng huynh của mình.
Chỉ cần Phúc Ninh ra ba chiêu, Đại hoàng tử liền không đứng lên nổi nữa.