Phế Thái tử

5


Nó nhìn Phúc Ninh với ánh mắt hoảng sợ, như thể đang nhìn vào một con quái vật mà nó chưa bao giờ nhìn thấy.

 

Phúc Ninh hơi nâng cằm, dùng kiếm chỉ vào đại hoàng tử bị đánh ngã xuống đất, “Đại hoàng huynh, huynh thua rồi.”

 

Mọi người ở đây đều khó có thể tin nhìn tiểu nha đầu chưa bao giờ được người để ta xem trọng này.

 

Thật lâu sau mới có người ngượng ngùng nói với ta, “Hoàng hậu nương nương thật sự là bản lĩnh tốt.”

 

Ánh mắt ta tối sầm lại, giờ phút này Phúc Ninh rõ ràng tỏa sáng nhưng bọn họ lại mắt mù không nhìn thấy nó.

 

Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thấy.

 

Phúc Ninh của ta, sẽ mang theo sự chờ mong của thiên hạ vạn dân, đi lên vị trí kia.

 

Còn Tiêu Minh, mất đi hào quang của Thái tử, mất đi sự ủng hộ của ta và phủ Trấn Quốc Công, không ai vì cố kỵ thân phận của nó mà nhường nhịn nó, lần đầu tiên nó thua.

 

Nó nhìn Phúc Ninh, người đã giành được vị trí đầu tiên và mỉm cười nhận phần thưởng, lần đầu tiên trong mắt nó có sự oán giận và ghen tị với chính muội muội của mình.

 

Ta vô thức lắc đầu

 

Tuy nhiên, niềm vui chưa kịp hồi phục thì bỗng có người cưỡi ngựa lao tới.

 

“Báo cáo tình hình quân đội phương Bắc!”

 

Sắc mặt thị vệ trắng bệch ngẩng đầu: “Lục thiếu tướng quân mất tích.”

 

“Đại Sở.”

 

“Bại rồi.”

 

[Bạn đang đọc Phế Thái tử lập Hoàng Thái nữ được edit và đăng tại Nhân Trí page. Nếu bạn đang đọc tại một trang/web khác nghĩa là bị người ta ăn cắp rồi]

 

6

 

Lần chiến bại này, nghe đồn là do Lục lão tướng quân làm lỡ thời cơ chiến đấu, mà thiếu tướng quân ở trên chiến trường lại càng mất tiêu chuẩn.

 

Vì thế liền có tin đồn, Lục gia phản quốc.

 

Các vị đại thần cùng hoàng tử tranh luận không ngớt, thương thảo nên phái vị tướng lĩnh mới nào bắc tiến.

 

Nhưng trong triều đã không còn ai có thể lãnh binh nữa.

 

Còn An Nhạc quận chúa Vệ Thanh Uyển đêm khuya len lén đến đây, quỳ gối trước mặt ta nói: “Nương nương nếu người tin con, con sẽ đưa nương nương đi gặp một người.”

 

Nàng dừng một chút còn nói, “Con cũng chỉ có thể tin một mình nương nương.”

 

Ngày hôm sau, ta lấy danh nghĩa dâng hương đi Từ Vân tự, gặp được vị thiếu tướng quân ở trung tâm bão táp kia.

 

Lục An không mất tích, hắn chỉ bị trúng độc, ngàn dặm xa xôi trở về kinh, muốn tới Từ Vân tự tìm trụ trì giải độc, cũng bí mật tiến cung diện kiến nói rõ sự tình.

 

Trong quân xuất hiện gian tế.

 

Sắc mặt của hắn dường như đã nhiều ngày không được chăm sóc, vị thiếu tướng quân ngang ngược nhất quỳ trước mặt ta.

 

Từng câu từng chữ kể cho ta nghe đủ thứ chuyện ở biên cảnh, vừa nói vừa nghẹn ngào mấy lần.

 

Nhưng hắn không có chứng cứ.

 

Ta nói: “Ta tin.”

 

Vành mắt Lục An hơi đỏ lên, cúi đầu che giấu cảm xúc.

 

Ta còn nói: “Nhưng bệ hạ sẽ không tin.”

 

Hắn ngẩng đầu lên, lúng túng mở miệng.

 

Ánh mắt của ta hết nhìn hắn lại nhìn Vệ Thanh Uyển để đánh giá.

 

Ta đột nhiên hỏi: “Trước đây các người quen biết nhau sao?”

 

“Vâng.”

 

“Không phải!”

 

Vệ Thanh Uyển có chút lo lắng phủ nhận, trừng mắt nhìn Lục An.

 

Ta chưa từng thấy qua dáng vẻ của nàng như vậy, cười khẽ một tiếng: “Vậy ngươi vào cung nói với bệ hạ, lần này hồi kinh là lấy cái c..hết cầu khẩn, ngươi ngưỡng mộ An Nhạc quận chúa đã nhiều năm, muốn gặp mặt nàng lần cuối cùng.”

 

Lục An đỏ mặt, “Không, không phải, ta, ta không có.”

 

Ta thản nhiên mở miệng: “Bệ hạ của các ngươi thích người có tình, vì tình yêu yêu cái gì cũng không để ý, ở trong mắt ngài bọn họ đều là người lương thiện, làm sao có thể phản quốc?”

 

Bàn về thiên tử, bọn họ không dám nói tiếp, nhưng trong mắt rõ ràng cất giấu sự hoang đường lẫn tán thành.

 

Ta lại ám chỉ: “Bình vương cũng vậy. May mắn là Phúc Ninh giống bổn cung, không giống phụ hoàng nó.”

 

Ta đã gieo một hạt giống trong tim họ.

 

Lục An nói với bệ hạ, hắn đã hơn hai mươi tuổi mà chưa cưới, là bởi vì trong lòng đã hứa hẹn với một cô nương.

 

Ta nghĩ rằng câu chuyện này là sự thật.

 

Sự tình như ta dự liệu, bệ hạ cảm động không thôi, trực tiếp cho hắn một lệnh bài, để hắn mang theo viện quân trở về bắc cảnh.

 

Tướng quân trăm trận đành vong mạng

Tráng sĩ mười năm lại khải hoàn.

 

Cho nên Lục An cũng không nói thẳng tâm ý với Thanh Uyển, Thanh Uyển cũng chỉ nói với nó, “An nguy của Bắc cảnh đều dựa vào Lục tướng quân. Chúng ta ở đây, chờ tướng quân khải hoàn.”

 

Nếu Lục gia thủ được, không chỉ có Đại Sở có phúc, bọn họ và Lục gia kết thông gia, đều là võ tướng trấn thủ Tây Bắc, Tống gia ngày sau sẽ trở thành chỗ dựa của Phúc Ninh.

 

Đối với trung thần lương tướng như bọn họ mà nói, ngoại trừ Phúc Ninh, căn bản không có người thứ hai đáng giá để bọn họ trung thành.

 

Ta đánh cược phần ân tình này của ta, có thể loại bỏ được thân phận nữ tử của Phúc Ninh.

 

Lục An mới đi, ta liền nhận được một phần mật báo, Giang Châu đã xảy ra chuyện.

 

7

 

Ta đưa cho Phúc Ninh một loại thuốc có thể bảo vệ nhịp tim, đồng thời bảo con bé dẫn đại nội cao thủ ra ngoài thành chờ một người.

 

Học tử Giang Châu Tạ Bình Chi, kiện tri châu Giang Châu buôn bán danh ngạch cử nhân với giá cao, bài thi của hắn bị tráo.

 

Hắn lấy được sổ sách mấu chốt, đi đường hết sức cẩn thận nhưng vẫn lộ hành tung, sát thủ đã ở ngoài thành chuẩn bị chặn g.i.ế.c nó.

 

Cùng lúc đó, thám tử của ta cũng khẩn cấp báo tin.

 

Phúc Ninh cùng Tạ Bình Chi gõ trống đăng văn.

 

Gõ trống đăng văn, trước tiên chịu ba mươi trượng, chịu được thì có thể lên Kim Điện kêu oan.

 

Người tập võ còn có thể thử một lần, Tạ Bình Chi thoạt nhìn tay trói gà không chặt, còn có thương tích trong người, nói không chừng sẽ mất mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.