Vì vậy, ta đã yêu cầu Phúc Ninh mang theo viên thuốc cứu mạng đó.
Sau lưng tri châu Giang Châu là Trần các lão, mà Trần các lão là tổ phụ của Đức phi.
Tạ Bình Chi kêu oan ở Kim điện, khẳng khái trần thuật, có triều thần không ngừng lén đi thăm Trần các lão.
Sắc mặt hắn vẫn như thường, thoạt nhìn rất là bình tĩnh.
Nghe nói bệ hạ nhìn chứng cớ Tạ Bình Chi đưa ra, giận tím mặt, đập mạnh bàn.
Thấy thế, Trần các lão quỳ xuống, dập đầu: “Thần xin bệ hạ điều tra kỹ, nếu thật sự là thật, tất phải nghiêm trị Từ Hoài Sinh, trả lại công đạo cho các học tử.”
Ta cố ý ra ngoài điện chờ Phúc Ninh, lại thấy Tiêu Minh tức giận lôi kéo con bé: “Tại sao muội nhúng tay vào việc này? Còn đi theo lên điện. Người bên ngoài sẽ nói muội như thế nào?”
Ta trầm giọng nói, “Phúc Ninh là công chúa Đại Sở, được dân chúng cung phụng, thì đương nhiên nên gánh vác nỗi lo của dân chúng.”
Tiêu Minh hạ giọng châm chọc: “Mẫu hậu sẽ không muốn muội muội tranh giành vị trí đó chứ?”
Ta mỉm cười: “Bình vương nói năng cho cẩn thận. Lời nói hoang đường như vậy, không nên nói.”
Thần sắc Tiêu Minh hơi thả lỏng.
Trước kia nó vừa hưởng thụ lợi ích, lại vừa tỏ vẻ khinh thường, hôm nay nhìn thấy một chút manh mối khác thường, lại vội vàng hoảng hốt nhảy ra, ý đồ lấy đạo đức chèn ép Phúc Ninh.
Bộ mặt người có lợi ích này, làm người ta buồn nôn.
Ta thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy một chút thân tình cuối cùng của Phúc Ninh đối với đại ca Tiêu Minh bay sạch, ánh mắt trở nên càng thêm kiên nghị.
Tất cả mọi người không nghĩ tới, chuyện của Tạ Bình Chi chỉ là mới bắt đầu.
Sau Tạ Bình Chi, lại có hơn mười thí sinh cùng nhau gõ trống đăng văn, kiện đề thi mùa xuân bị tiết lộ.
Bệ hạ tức giận, tra rõ, Lễ bộ thượng thư vào thiên lao.
Tra đến cuối cùng, Trần Các lão quả nhiên không thoát khỏi liên quan.
Sau khi hắn vào thiên lao, ngày ngày có dân chúng đến trước cửa Trần phủ ném rau úng.
Theo Trần các lão xuống đài, Đức phi và Đại hoàng tử ở triều đình mất đi thế lực của mình, hơn nữa thanh danh bị liên lụy rất lớn, tương lai nếu hắn kế vị, sẽ bị văn nhân thiên hạ chửi chết.
Sau khi thanh danh Tạ Bình lên cao, liền nói với mọi người xung quanh ân tình và đại nghĩa của Phúc Ninh, các học tử cũng truyền miệng.
Còn có người nhắc tới chuyện Phúc Ninh công chúa và Bình vương là long phượng song thai, ngụ ý cát tường, được sinh vào ngày trời đầy ráng mây ngũ sắc, nàng có thể mang đến lợi ích cho thần dân Đại Sở.
Không giống vị tiền Thái tử cố ý vì một nữ tử thanh lâu từ bỏ vị trí Thái tử, từ bỏ trách nhiệm gia quốc kia.
Đây là lần đầu tiên, khi nhắc tới hai đứa, Tiêu Minh chỉ là cái bóng.
Có lẽ là g..hét bỏ còn chưa đủ mất mặt, vị vương phi tốt kia của nó đã khiến nó bị chê cười.
[Bạn đang đọc Phế Thái tử lập Hoàng Thái nữ được edit và đăng tại Nhân Trí page. Nếu bạn đang đọc tại một trang/web khác nghĩa là bị người ta ăn cắp rồi]
8
Trước kia, khi Đông cung cần thêm ngân lượng, đều do ta và phủ Trấn Quốc Công lén trợ cấp cho Tiêu Minh.
Hiện giờ nó ngoại trừ bổng lộc của Vương gia, cái gì cũng không có, thời gian đương nhiên là không bằng lúc trước.
Nó mất đi vị trí Thái tử, ngày luận võ đó lại phát hiện người khác không nể mặt nó như vậy, nên càng muốn lấy lại mũi, vì thế chi tiêu càng nhiều hơn trước, rất nhanh nhập không bằng xuất, nợ nầng chống chất.
Tần An An đem trang sức và y phục mình đã dùng ra bán.
Đồ vật của Hoàng thất đều có ấn ký, cho nên nhanh chọng bị người ta phát hiện, ồn ào huyên náo khắp kinh thành.
Nếu không phải vừa rồi Đức phi xui xẻo, nàng nhất định sẽ canh giữ trước cửa Khôn Nghi cung ta mà chế giễu.
Bình vương muốn gặp ta, ta lại cự tuyệt nó ngoài cửa.
Bệ hạ vừa thấy ta liền chỉ trích: “Sao nàng đối với con ruột của mình cũng cay nghiệt như vậy?”
Ta quỳ xuống thỉnh tội: “Nếu bệ hạ cảm thấy thần thiếp không xứng làm hoàng hậu, hãy phế thần thiếp đi.”
Hắn bị ta là cho nghẹn nói không nên lời, phất tay áo bỏ đi.
Ta nhìn bóng lưng hắn, chậm rãi đứng dậy, mặc niệm nói: “Tiêu Thịnh, quý trọng chút thời gian cuối cùng có thể tùy ý quở trách ta đi.”
Tiêu Minh không cho Tần An An bán trang sức, Tần An An liền đi tửu lâu đánh đàn kiếm tiền, Tiêu Minh tức giận mắng chửi nàng trước công chúng.
Nó học được thói ăn nói sinh động y hệt dân thanh lâu, ta còn cố ý gọi Phúc Ninh và Thanh Uyển đến xem.
Nam tử rống giận: “Ngươi còn chê bổn vương không đủ mất mặt sao?”
Nữ tử nhướng mày: “Ta dựa vào bản lĩnh kiếm tiền thì có gì mất mặt? Ngươi không kiếm được tiền, còn không cho ta kiếm.”
“Phu nhân nhà ai sẽ xuất đầu lộ diện bán nụ cười ở bên ngoài?”
“Nữ tử đã thành thân phải cả đời ở hậu viện sao? Ở quê ta không phải như vậy.”
Tần An An miệng đầy “Bình đẳng tự do” đổ thêm dầu vào lửa, Tiêu Minh rốt cục đè nén không được lửa giận, “Bổn vương bỏ ngươi!”
Tần An An lại không chút sợ hãi: “Ta đã sớm không cần ngươi! Chúng ta sớm chia tay, bổn cô nương còn phải đi tìm mùa xuân thứ hai.”