Tiêu Minh tức giận đến nói không hoàn chỉnh, run rẩy chỉ tay vào nàng: “Ngươi, ngươi…”
Đặc sắc, thật sự là đặc sắc.
Xảy ra chuyện này, ta ngược lại có vài phần thưởng thức Tần An An, nàng như vậy là dám yêu dám hận, không để ý ánh mắt thế tục cũng xem như là một loại năng lực.
Bệ hạ tuy rằng hoang đường vô năng, nhưng cũng để ý thể diện hoàng thất, sau khi Tiêu Minh ra đi, hắn cũng không quản đứa con này nữa, càng không vì nó mà tới tìm ta gây phiền toái.
Ta rốt cuộc cũng chịu gặp Tiêu Minh.
Tiêu Minh rốt cuộc biết sai rồi, nó quỳ gối trước mặt ta, giọng điệu ngào: “Mẫu hậu, là nhi thần sai rồi.”
Ta thản nhiên mở miệng, “Biết sai là tốt rồi.”
Nó lộ ra thần sắc vui sướng, cho rằng nhận sai với ta, chuyện cũ có thể xóa bỏ.
Tiêu Minh đứng dậy, tùy ý ngồi trên ghế: “Vẫn là mẫu hậu lợi hại, hiện giờ đại ca nhị ca không còn uy h.i.ế.p nữa.”
Ta không phải vì nó, nó bây giờ còn không biết, nhưng rất nhanh sẽ biết.
Nó đơn phương cho rằng đã hoà giải với ta, không biết như thế nào, lại hoà giải với Tần An An, mọi chuyện như ý, vì thế ở cung yến lại khôi phục dáng vẻ hăng hái.
Tuy rằng nó không phải Thái tử, nhưng vẫn là hoàng tử duy nhất được phong vương.
Người bên ngoài cảm thấy mất mặt, nhưng đại khái nó vẫn cảm thấy bản thân tài trí hơn người.
Còn ta không có lòng dạ nào quản nó, chỉ là cô tình hay hữu ý chú ý cửa điện.
Cho đến khi nhìn thấy tiểu cung nữ bình thường không có gì lạ kia ngoan ngoãn bưng thức ăn bước vào.
9
Ta giơ chén rượu lên: “Thần thiếp chúc bệ hạ…”
Lời còn chưa dứt, cung nữ bên cạnh đột nhiên rút đao từ dưới khay ra.
Ta không chút do dự tiến lên chắn trước người bệ hạ.
Khi lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m vào da thịt, ta ngã vào trong lòng bệ hạ.
Hắn thoáng chốc không nhịn được, hô to: “Thái y, mau truyền thái y!” lại lo lắng gọi ta, “Hoàng hậu, Hoàng hậu!”
Con d.a.o đó đ.â.m vào n.g.ự.c ta, đau đến mức ta không nói được gì.
Nhưng ta phải vì Phúc Ninh mà đánh cược một phen này.
Tầm mắt của ta bắt đầu trở nên mơ hồ, nhìn thấy Trần quý phi trốn sau bàn, không dám tin nhìn ta.
Ta nhếch khoé môi ở trong lòng, sau đó quay mắt lại và mỉm cười yếu ớt với bệ hạ.
“May…… May mắn, bệ hạ không sao.”
Nói xong câu này, ta hôn mê bất tỉnh.
Khi ta tỉnh dậy, có rất nhiều người đứng trước giường.
Phúc Ninh vừa thấy ta mở mắt, liền kích động đến muốn rơi lệ.
Lần đầu tiên trước mặt ta bệ hạ ở lộ ra vẻ mặt dịu dàng, sắc mặt còn mang theo trách cứ: “Có rất nhiều thị vệ, sao nàng lại ngốc như vậy!”
Ta yếu ớt nặn ra một nụ cười, “Thị vệ cách quá xa, bệ hạ không có việc gì là tốt rồi.”
Trần quý phi cũng lau nước mắt: “Tỷ tỷ làm muội muội lo lắng muốn c..hết.
Lần đầu tiên bệ hạ không tiếp lời của nàng, mà là đối với ta đau lòng nói: “Trẫm không có việc gì, nhưng nàng lại có chuyện. Chảy rất nhiều m..áu, hôn mê suốt ba ngày!”
Thế mà đã hôn mê tận ba ngày.
Nhưng mà ta vừa mở mắt bọn họ lại đều canh giữ ở chỗ này, nhất định là bệ hạ không muốn đi, cho nên những người khác cũng không dám đi.
Ta đã đặt cược đúng.
Quả thật nếu khi đó ta không đứng dậy, người vốn nên đúng dậy là Trần quý phi ở rất gần bệ hạ, ta không biết nàng có thể ngăn một đao này hay không, nhưng hôm nay, bệ hạ chỉ nhớ rõ ta là người quên mình cứu hắn.
Cho nên nói cũng không phải là không có lợi.
Tiêu Minh chen vào, “Tình cảm của mẫu hậu đối với phụ hoàng thật sự là kiên định hơn vàng.”
Ta quét mắt nhìn nó một cái, trong lòng cười lạnh, bàn tính hạt châu có thể vỡ xa ba mươi dặm.
Trong lúc dưỡng thương, ngày hôm sau Tiêu Minh đến lấy lòng, ta chỉ đối với nó nhẹ nhàng, sau lưng lại luôn cảm thán trước mặt bệ hạ, Phúc Ninh luôn nói mình nếu không phải thân nữ nhi, cũng muốn ra tiền tuyến g..iết địch.
Bệ hạ cảm thấy vô cùng vui mừng, đột nhiên phát hiện nữ nhi này văn thao võ lược không chỗ nào không thông, thậm chí có một ngày lén nói với ta, nếu Phúc Ninh là hoàng tử thì thật tốt.
Ta cười dịu dàng với hắn, khiến hắn kích động cầm tay ta, thật lâu không muốn buông ra.
Hắn nào biết được, ta chẳng qua là cười mưu đồ của ta và Phúc Ninh càng ngày càng nắm chắc.
[Bạn đang đọc Phế Thái tử lập Hoàng Thái nữ được edit và đăng tại Nhân Trí page. Nếu bạn đang đọc tại một trang/web khác nghĩa là bị người ta ăn cắp rồi]
10
Không lâu sau, sứ thần Tây Nhạc tới thăm.
Tuy là nước chư hầu của Đại Sở, nhưng vẫn sẵn sàng tấn công.
Lần này đến, Tây Nhạc cố ý để cho đại hoàng tử thiện võ nhất mang đệ nhất dũng sĩ Tây Nhạc đến, nói muốn cùng cao thủ Đại Sở luận bàn.
Người nọ quả thật dũng mãnh, liên tục đánh bại mấy người Đại Sở.
Nhưng cuối cùng lại bại ở trên tay Phúc Ninh.
Bệ hạ cười to ba tiếng, những người ở đây, lại miễn cưỡng cười vui.
Dưới sự thúc đẩy của ta, bệ hạ rốt cục quyết định giao đại quân bắc doanh cho Phúc Ninh.
Võ tướng vốn coi thường nữ tử, không phục nó cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng lần này ta không ra tay giúp nó nữa.
Ngày hôm sau tin tức báo đến, Phúc Ninh không chỉ dùng vũ lực áp chế mấy người, biểu diễn binh pháp càng làm cho những người đó tâm phục khẩu phục, sau đó nó lại lấy tiền riêng ra mua thêm áo mùa đông cho bọn họ.