Phế Thái tử

2


Lúc ta trầm tư, suy nghĩ xem liệu có phải mình nuôi dạy Thái tử không tốt hay không mà nó lại không rành thế sự, không biết tốt xấu thì Hoàng đế mang theo quý phi là biểu muội của hắn tới.

Trần quý phi vừa nhìn liền cảm khái: “Thơ này là vị cô nương kia làm sao? Khó trách, đúng là một nữ tử có tài năng, có khí tiết.”

Quý phi vừa mở miệng, vị phu quân trong đầu đầy tư tình nhi nữ của ta liền gật gật đầu theo, ngược lại trách cứ ta: “Lúc trước nàng cố ý không để ý đến tâm ý của Thái tử để cho nó đính hôn, nếu như nàng tôn trọng nó, làm sao có cơ sự như vậy?”

Ta tức giận đến thiếu chút nữa thở không nỗi.

Đúng là ta chọn Vệ Thanh Uyển, bởi vì bản thân nàng xuất sắc, Vệ Quốc Công đời đời gia phong thanh minh, các đệ tử phần lớn tự mình hoàn thành khoa cử, mà không phải dùng quan hệ để mua quan hay là dựa vào thân phận quyền quý, trong lòng sỉ tử khắp thiên hạ rất có danh vọng.

Nếu cưới nàng, Tiêu Minh sẽ được văn thần võ tướng ủng hộ.

Bởi vậy tuy Tiêu Minh không có ý với nàng, nhưng cũng chính nó miệng đồng ý.

Ai ngờ sau đó nó lại bị một kỹ nữ câu đến mất hồn mất vía.

Yêu đương si mê điên cuồng như này có lẽ khiến bệ hạ ước liên tưởng đến chính bản thân mình.

Từ khi ta vào cung tới nay, hắn luôn lạnh nhạt với ta, bởi vì năm đó hắn cưới ta, cũng là vì Thái hậu cho rằng ta thích hợp làm hoàng hậu.

Người mà hắn yêu, là biểu muội cùng lớn lên với hắn, từ nhỏ đã được hắn nâng niu trong lòng bàn tay.

Hắn từng đấu tranh, nhưng vẫn thỏa hiệp.

Cho nên đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn một lòng sủng ái quý phi biểu muội, luôn nói quý phi làm thiếp đã quá tủi thân, Thái hậu cũng nói quý phi biểu muội ngoại trừ có được chút sủng ái vô dụng, cái gì cũng sẽ không có.

Chi phí ăn mặc của quý phi cũng ngang bằng với hoàng hậu.

Chỉ là một quý phi không có con, ta quả thật cũng không muốn so đo, ta vào cung vốn cũng không phải vì tình yêu với bậc đế vương.

Ban đêm, Phúc Ninh đến khuyên giải an ủi ta, ở tẩm cung của ta thật lâu, đến khuya mới rời đi.

Ta nhìn bóng lưng nó rời đi mà suy nghĩ sâu xa.

Nữ nhi này của ta văn võ song toàn, rộng lượng và cứng cỏi, hơn xa huynh trưởng của mình.

Đáng tiếc.

Thái tử trốn mấy ngày trở về thỉnh tội.

Ta lạnh lùng nói: “Nếu con không muốn có thể nói rõ, tuyệt đối không có chuyện đào hôn.”

Trần quý phi mềm giọng nói: “Chắc là điện hạ không dám.”

Bệ hạ vừa nghe lại hăng hái: “Là do ngày thường nàng quá nghiêm khắc, chỉ biết làm hoàng hậu như thế nào, mà không biết cách làm mẫu thân và thê tử. Nếu là Vãn Tình, tuyệt sẽ không bức bách Thái tử đến mức này.”

Vãn Tình chính là Trần quý phi.

Bệ hạ cảm thấy áy náy vì chỉ có thể để cho người mình yêu làm phi tần, nên lúc nào cũng dỗ dành nâng đỡ nàng, hạ thấp mẫu nghi một nước như ta vô cùng thuần thục.

Ta không thèm tranh cãi với hắn, chỉ chờ xem phản ứng của thái tử.

Không ngờ Tiêu Minh vừa nghe được có người chống lưng, lập tức đứng thẳng lên: “Nhi thần biết mẫu hậu nhất định sẽ không đồng ý. Nếu là Trần mẫu phi, nhi thần nhất định dám mở miệng.”

Ta đột nhiên cảm thấy ba người này mới đúng là người một nhà.

Quả thật từ nhỏ Thái tử đã rất gần gũi với Trần quý phi, bởi vì quý phi sẽ vì nó năn nỉ mà cho nghỉ học, sẽ đưa cho nó ăn đồ ngọt ta không cho nó ăn.

Mặc dù Tiêu Minh ăn những đồ đó bị tiêu chảy, nó vẫn là nghĩ rằng quý phi tốt hơn.

Nhưng nó là Thái tử, trong cung ngoài cung có bao nhiêu ánh mắt nhìn dõi theo? Cho dù ta đối với nó có chút nghiêm khắc, nhưng nếu nói nói chuyện đàng hoàng,  yêu cầu hợp tình hợp lý, ta cũng chưa bao giờ không thỏa mãn nó.

Lòng ta lạnh đi một chút, lại dịu dàng nhìn nó: “Con muốn như thế nào? Nói cho mẫu hậu biết.”

Ánh mắt Thái tử nheo lại, nhìn bệ hạ và quý phi, lấy hết dũng cảm nói: “Nhi thần muốn cưới Tần An An, chỉ cưới một mình nàng.”

Ta nhếch khóe miệng: “Được.”

Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

[Bạn đang đọc Phế Thái tử lập Hoàng Thái nữ được edit và đăng tại Nhân Trí page. Nếu bạn đang đọc tại một trang/web khác nghĩa là bị người ta ăn cắp rồi]

3

Tuy nhiên, ngay sau đó, ta lại đột nhiên quỳ gối trước mặt bệ hạ nói: “Thỉnh bệ hạ phế vị Thái tử của nó.”

Tiêu Minh kinh hãi: “Mẫu hậu?!”

Bệ hạ cũng không đồng ý nói: “Hoàng hậu, sao nàng lại giận dỗi với Thái tử?”

Ta cao giọng nói: “Thiếp thân trắng đêm nghĩ lại, cảm thấy quả thật không nên bức bách Thái tử, hy vọng nó cùng người mình yêu bạch đầu giai lão. Nhưng thiếp thân mặc dù không thèm để ý xuất thân của con dâu này, nhưng không ngăn được chỉ trích của tông thân cùng thiên hạ, càng lo lắng nàng gánh không nổi trọng trách quốc mẫu.”

Ta nhìn Thái tử một cái, sắc mặt nó có chút trắng bệch, ta tiếp tục nói: “Bệ hạ không chỉ có một nhi tử, cho dù ai là Thái tử, đều phải gọi thiếp thân một tiếng mẫu hậu.”

Tiêu Minh khó có thể tin nhìn ta.

Nó nói không sai, thiên hạ vạn dân đều là con dân của chúng ta, mà con của bệ hạ, cũng đều có thể là con của ta.

Ta nói vừa có lý lại có khí phách, bệ hạ nhất thời cũng trầm mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.