Phế Thái tử

1


Mặc dù là hoàng hậu được khen ngợi khắp triều đình này nhưng ta lại sinh ra một Thái tử não tàn toàn yêu với đương y hệt phụ hoàng nó. 

Nó dám sự làm mất hết mặt mũi đích nữ của phủ Quốc công, không tiếc từ bỏ ngôi vị Thái tử, nhất định phải cưới một kỹ nữ.

Sau này nó cũng hối hận, khóc sướt mướt nhận lỗi với ta, nhưng ta chẳng thấy nó thật sự sợ hãi chút nào. 

Bởi nó biết ta chỉ có một nhi tử là nó.

Nhưng nó nghĩ sai rồi.

Muội muội nó cũng được sinh vào ngày trời đầy ráng mây ngũ sắc, cũng chính là điềm lành báo trước, vì sao con bé không thể trở thành Hoàng thái nữ chứ?

1

Trên bãi săn, Thái tử Tiêu Minh lại giành được vị trí thứ nhất, phần thưởng là chiếc váy Cửu Vĩ sặc sỡ mà ta cố ý chuẩn bị, cái này được Hoàng hậu ban cho ta khi ta còn là Thái tử phi, ta chỉ từng mặc nó một lần.

Bộ váy lấp rực rỡ và sống động khiến các quý nữ nhìn thấy đều rất hâm mộ, không khỏi khen ngợi Vệ Thanh Uyển, độc nữ của Vệ Quốc Công đã có hôn ước với Thái tử.

“Xem ra đến tiết Vạn Thọ, chúng ta có thể nhìn thấy Vệ tỷ tỷ mặc váy này, thật sự là có phúc quá.”

Vệ Thanh Uyển nghe vậy ngượng ngùng cúi đầu, nhưng cũng không mất đi khí chất đoan trang, phóng khoáng.

Ta hài lòng nhìn thái tử phi tự mình lựa chọn.

Tuy nhiên, ngày hôm sau kinh thành báo một tin ồn ào huyên náo, rằng đệ nhất danh kỹ Hợp Hoan lâu Tần An An mặc váy Cửu Vĩ rặc sỡ kia rêu rao khắp nơi, thậm chí còn nói đưa cho nàng một trăm lượng hoàng kim sẽ có thể thưởng thức sự tinh tế của chiếc váy ở khoảng cách gần.

Vì ai cũng muốn nhìn thấy phong thái của chiếc váy này, ở Hợp Hoan lâu người đến chen chúc chật như nêm cối.

Ta nổi trận lôi đình, nhanh chóng tuyên Tiêu Minh tiến cung để chất vấn.

Nó chỉ cúi đầu, ấp úng, ta liên tục ép hỏi, nó mới cứng cổ nói: “Đây là phần thưởng nhi thần tự mình thắng được, chẳng lẽ không thể quyết định tặng cho ai sao?”

Ta hung hăng vỗ bàn: “Tiêu Minh, con là người đã có vị hôn thê, con đặt Phủ Vệ Quốc Công ở đâu? Tặng người nào không tặng, lại tặng một nữ tử thanh lâu, con để mặt mũi hoàng thất ở đâu?”

Tiêu Minh thở ngắn một chút: “Đích nữ phủ Vệ Quốc Công được phong Thái tử phi, là phúc của bọn họ. An An tài năng vô cùng, rất nhiều công tử thường xuyên cùng nàng thảo luận thơ ca, thiên hạ vạn dân đều là con dân của chúng ta, mẫu hậu không nên khinh thường những nữ tử thân bất do kỷ này.”

**(身不由己: không có quyền tự do hành động độc lập – thành ngữ)**

Nó dừng một chút còn nói: “Nhi thần đã sớm nói không thích tiểu thư Vệ gia kia, nếu mẫu hậu vẫn thích như vậy, chi bằng xin phụ hoàng để nàng làm tỷ muội với mẫu hậu.”

Ta cầm chén trà lên đập vào chân nó: “Con đang nói cái quái gì thế!”

Tiêu Minh cứng cổ không lên tiếng, nhưng không phục.

Ta tức giận phát đau cả ngực, lạnh giọng cảnh cáo nó:”Phụ hoàng con không phải chỉ có một nhi tử, nếu con lại làm ra chuyện không biết điều như vậy, cẩn thận vị trí Thái tử của con!”

Tiêu Minh mở miệng, nhưng không nói ra cái gì, chỉ rầu rĩ nói: “Nhi thần biết rồi.”

Sau khi nó đi, tâm tình của ta khó có thể bình phục như cũ.

Nhi tử này, thân là trưởng tử của Hoàng hậu, còn mang theo điềm lành long phượng song thai ngày trời đầy ráng mây ngũ sắc, bên ngoại là phủ Trấn Quốc Công nắm giữ binh quyền, có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, không có lý do gì có thể không trở thành Thái tử.

Lúc ta sinh huynh muội chúng nó bị thương thân thể, không bao giờ có thể mang thai nữa, nó là hy vọng duy nhất của ta và phủ Trấn Quốc Công, cho nên nó không sợ trời không sợ đất.

Vậy nếu nó không vâng lời ta thì sao?

Ta vẫn chỉ có thể thay nó khắc phục hậu quả giống như trước kia.

Ta phái người đưa lễ đến phủ Vệ Quốc công xin lỗi, rồi gọi Vệ Thanh Uyển vào trấn an.

Nàng lại nói không sao, ngược lại còn an ủi ta là Thái tử nhất định không phải có ý không tốt.

Dung mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần, tài năng xuất chúng, từ nhỏ đã theo mẫu thân cai quản trong ngoài, dù là tỷ muội trong nhà hay là khuê tú trong kinh đều khen ngợi nàng không ngớt.

Ta nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của nàng thoáng yên lòng, có lẽ sau khi thành hôn, Tiêu Minh sẽ hiểu được điểm tốt của nàng, sẽ hiểu chuyện hơn một chút.

Ta quyết định để hai đứa kết hôn càng sớm càng tốt.

Nhưng mà ngày đại hôn ngày, cung nhân lại hoang mang rối loạn đến bẩm báo ta, không tìm thấy thái tử.

2

Tiêu Minh để lại thư nói rằng nó không thể lấy một nữ tử nó không yêu làm vợ, bởi vì trong lòng nó ngưỡng mộ đệ nhất danh kỹ kinh thành Tần An An.

Nó nói nó muốn vì nàng thực hiện tâm nguyện “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân” (một vợ một chồng) mà nàng viết trong thơ.

Nó hướng tới thế giới tự do bình đẳng như lời Tần An An nói.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.